Hạ Tinh Thần đang định lao tới, có một bức tường người đã chặn cô lại, hai người mặc đồ đen dùng tay ngăn trước mặt cô, sắc mặt lạnh lùng nói: "Cô gái, xin cô hãy lùi lại, đó không phải là nơi cô có thể tới gần."
"Có phải các người đã bắt cóc con trai tôi không? Tại sao các người lại bắt cóc con trai tôi? Tôi cảnh cáo các người, các người thả nó ra ngay bây giờ, nếu không thì tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức!" Hạ Tinh Thần nói xong, lấy điện thoại di động ra.
Hai người kia lại không hề nới lỏng nói: "Ngài… Ấy đưa con trai của mình đi, không hề vi phạm bất kỳ điều luật nào."
"Con trai của mình?" Hạ Tinh Thần sững sờ một lúc.
Lẽ nào…
Đây là người do ba của Đại Bạch cử tới?
Hạ Tinh Thần liếc nhìn về phía chiếc Bentley thứ ba.
Cửa sổ xe không hạ hết xuống, từ xa cô có thể nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở băng ghế sau.
Khuôn mặt điềm đạm, dáng người cao thẳng.
Hình như anh nghe thấy tiếng động bên phía cô nên anh đã quay đầu lại, ánh mắt sắc bén mà vô cùng thâm thúy, lạnh lùng nghiêm nghị, tràn đầy uy hiếp.
Ngay lập tức Hạ Tinh Thần bị cố định tại chỗ, cô có chút khó thở.
Chờ khi chiếc xe chậm rãi rời đi, người đàn ông đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô, những người mặc đồ đen kia cũng lên chiếc xe phía sau rời đi, cô mới hoàn hồn lại.
Anh… Chính là ba của Đại Bạch sao?
"Đại Bạch!"
"Hạ Đại Bạch!"
Cô hoảng sợ đuổi theo.
Cô biết rõ không thể đuổi kịp được, nhưng vẫn vứt bỏ đôi giày cao gót và chạy như điên về phía trước.
Không! Anh không thể đưa con của cô đi một cách tàn nhẫn như vậy! Thậm chí… Cho tới bây giờ cô cũng không biết, rốt cuộc người đàn ông này là ai!
"Tinh Thần, cô đừng đuổi theo nữa! Người ta đã đi mất rồi! Phải nhanh chóng tìm cảnh sát và xem camera đi!"
"Đúng vậy, chưa từng thấy một vụ cướp nào có quy mô lớn như vậy, cô có đắc tội với thế lực nào không?"
Hàng xóm đua nhau nói, suy nghĩ của Hạ Tinh Thần đã hoàn toàn rối tung lên.
Cô đã từng hy vọng rằng ba của đứa bé sẽ xuất hiện, ít nhất là cho cô một cơ hội để tát lại cái tát đó.
Nhưng bây giờ...!
Anh xuất hiện rồi, lại dễ dàng cướp đi Đại Bạch của cô.
Khoa trương, quang minh chính đại, có lý như vậy!
Tên khốn! Rốt cuộc tên chết tiệt này là thần hay là ma?
Hạ Tinh Thần căm hận thốt ra một câu, tức giận ném đôi giày cao gót về phía đoàn xe biến mất, nhưng cơn giận của cô vẫn không hề giảm bớt.
Chờ khi cô nhìn thấy anh, cô nhất định sẽ làm cho anh mất mặt!
…
Phía bên kia.
Bên trong biệt thự, bầu không khí cứng ngắc.
Trên chiếc ghế sofa bằng da sang trọng, một người đàn ông và một bé trai ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Mỗi người đều có đánh giá của riêng mình.
"Chú đã nhìn đủ chưa? Nếu nhìn đủ rồi thì xin các người hãy đưa cháu trở về nhà." Người đầu tiên nói chuyện là Hạ Đại Bạch, cậu bé vô cùng bình tĩnh, ngồi ở đó mà không có chút hoảng sợ nào về việc bị bắt cóc.
"Tối nay, nếu cháu không về nhà thì Hạ Đại Bảo sẽ rất đau lòng.
Hạ Đại Bảo đau lòng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Cậu bé có khả năng sẽ bị phạt quỳ trên ván giặt quần áo! Như vậy sẽ làm cho cậu bé rất mất mặt!
Bạch Dạ Kình nhíu mày tràn đầy uy nghiêm, không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ liếc nhìn về phía thư ký trưởng Lãnh Phi đứng phía sau.
Lãnh Phi tiến lên một bước, cung kính nói: "Cậu chủ, từ hôm nay đây sẽ là nhà của cậu."
Hạ Đại Bạch nhìn xung quanh, nghiêm túc gật đầu: "Được rồi, Hạ Đại Bảo nhà cháu đang lo lắng không kiếm được tiền mua nhà cho cháu, nếu không mua được nhà thì sau này không lấy vợ được.
Với ngôi nhà to lớn này, sau này chắc chắn cháu sẽ lấy được mười người vợ."
Mười người vợ?
Lãnh Phi rất muốn cười.
Mười người vợ, cái thân hình nhỏ bé này của cậu bé có chịu được không?
Bạch Dạ Kình không nói gì mà chỉ hừ một tiếng nói: "Chí hướng của con cũng rất lớn đấy."
"Nhất định là như thế, vì mười người vợ đó đều là người hầu hạ Hạ Đại Bảo của cháu."
"..." Như vậy không phải là tìm người giúp việc sao?
Lãnh Phi không ngắt lời, chỉ tiếp tục nói: "Cậu chủ, từ hôm nay họ của cậu sẽ đổi thành họ Bạch."
"Bạch Đại Bạch? Thật khó nghe, cháu không muốn đổi họ." Trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Đại Bạch xoắn xuýt tràn đầy sự ghét bỏ.
"Hơn nữa, tại sao cháu phải đổi họ của mình thành họ Bạch chứ?"
"Ngài ấy là ba của cậu, ngài ấy họ Bạch, đương nhiên cậu cũng theo họ Bạch."
"Ba?" Đại Bạch suy ngẫm về hai chữ xa lạ này, nghiêng đầu nhìn người đàn ông có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, còn có chút giống mình, nhưng cũng vô cùng lãnh đạm không dễ đến gần hỏi: "Chú có chắc là muốn làm ba của cháu không?"
Làm cái gì?
"Đúng vậy." Lời nói của người đàn ông vô cùng ít.
Mỗi một từ đều rất mạnh mẽ, không thể nói chen vào.
"Vậy thì thật kỳ quái, Hạ Đại Bảo nói rằng ba tôi đã chết rồi.
Chú là ma à?"
"..." Người đàn ông híp mắt lại, gõ ngón tay lên tay vịn ghế sofa, đột nhiên bầu không khí trong phòng khách lại giảm xuống mấy độ.
Người phụ nữ này dạy con trai anh như thế?
Trên lưng Lãnh Phi đổ mồ hôi lạnh nói: "Cậu chủ, những lời này cậu tuyệt đối không thể nói lung tung! Lần sau tuyệt đối đừng nói như vậy!"
Đây không phải là công khai trù ẻo Tổng thống của đất nước sao? Đây chính là một tội lớn!
"Cháu không hề nói lung tung! Những gì Hạ Đại Bảo nói đều đúng, mẹ chưa bao giờ lừa cháu! Bây giờ cháu sẽ trở về nhà, nếu các người đã đưa cháu đến đây thì các người phải có trách nhiệm đưa cháu trở về nhà." Cậu bé nói xong, chống bàn tay nhỏ xuống ghế sofa, lắc lư chân mấy lần rồi trượt khỏi ghế sofa.
Cậu bé để hai tay sau lưng bước đi ra ngoài như một ông lớn.
Nhìn hình bóng đó, Lãnh Phi không nhịn được cười.
Quả nhiên là con trai của ngài, gien này tuyệt vời thật! Quá giống rồi!
Bạch Dạ Kình cũng nhìn theo bóng hình đó, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, có một tia sáng rất khó nhìn thấy lóe lên.
Con trai anh bốn tuổi rồi!
Rất tốt!
Hiển nhiên, người phụ nữ đó có công rất lớn!
"Quản gia, đưa nó lên tầng đi!" Theo chỉ thị của anh, thằng nhóc đang đi ra ngoài, đột nhiên bị người vác lên vai, cậu bé đá đạp lung tung thế nào cũng không thể thoát ra được.
"Đồ xấu xa! Đám người xấu xa này! Thả cháu xuống! Cháu ghét các người!" Hồi lâu, anh vẫn nghe thấy tiếng la mắng tức giận của thằng bé.
Bạch Dạ Kình ngồi trên sô pha, liếc nhìn lên tầng, trầm ngâm suy nghĩ.
"Thưa ngài, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Lãnh Phi bước tới rồi hỏi.
Bạch Dạ Kình dặn dò: "Cậu thay tôi sắp xếp các khóa học cho nó, bắt đầu từ những phép xã giao cơ bản nhất."
"Vâng."
"Vậy còn mẹ của cậu chủ, cô Hạ Tinh Thần..."
"Tôi sẽ sắp xếp lại."
...!
Hạ Tinh Thần cảm thấy cô sắp phát điên rồi.
Ngày đó dưới cái nhìn của mọi người, một đoàn xe dài như vậy đi qua, rõ ràng không thể giấu được bất cứ người nào, thế nhưng khi đến đồn cảnh sát, cảnh sát lại nói không có bất cứ biên bản nào.
Cô giống như con ruồi không đầu, giữa biển người mênh mông, lại không biết đi đâu để tìm người.
Bây giờ cô vẫn đang là thực tập sinh ở Bộ Ngoại giao, chỉ có thể tạm thời xin nghỉ phép, tuy rằng xin nghỉ vô cùng bất lợi đối với cô nhưng trước mắt không còn cách nào khác.
Nhưng mà, cho dù cô huy động bao nhiêu người để tìm kiếm, ngay cả khi Hạ Quốc Bằng tự mình ra mặt với thân phận thị trưởng thì người đàn ông và đứa bé đó, giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, không lưu lại một chút dấu vết hay dấu hiệu nào.
Ngày hôm đó.
Ngay khi Hạ Tinh Thần lại lần nữa hoảng hốt bước ra khỏi đồn cảnh sát, năm chiếc xe ô tô màu đen từ từ chạy tới và đột ngột dừng lại trước mặt cô..