Thật lâu sau, người đi đường đều nhìn bọn họ.
Ôm như vậy trong thị trấn nhỏ đúng là chuyện lạ.
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, cô đỏ mặt từ trong ngực anh lui ra: "Đi, mau đi tìm mẹ em."
Cô không được tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó đi về phía trước.
Đi được một bước, lại lui về sau, cô chủ động nhét tay mình vào lòng bàn tay anh.
Anh chăm chú nhìn cô.
Ngón tay tự động cong lại nắm chặt tay cô, giống như sợ nhẹ một chút cô sẽ rút tay ra chạy trốn.
Mùa đông, gió lạnh thổi qua, hai người nắm tay nhau không hề cảm thấy lạnh.
Buổi tối.
Anh vẫn ở lại Lương Thành.
Lúc ăn cơm tối, bốn người ngồi chung một bàn ăn.
Bạch Dạ Kình gắp thức ăn cho Thẩm Mẫn, cũng gắp thức ăn cho Hạ Đại Bạch.
Mỗi lần như vậy Thẩm Mẫn đều rất vui vẻ yên tâm.
Nhìn ra được, bà ấy rất hài lòng về anh.
Hạ Tinh Thần nhìn cái này, lại nhìn cái kia, chỉ cảm thấy tình cảnh như vậy ấm áp không nói nên lời.
.
Truyện Điền Văn
Thật sự rất giống người một nhà…
Nếu đời người có thể luôn trải qua như hiện giờ, thật tốt biết bao.
Hạ Tinh Thần lại nhớ đến những lời Lý Minh từng nói, nhưng chỉ vỏn vẹn trong một cái chớp mắt, cô đã lập tức ném ý tưởng ra sau đầu.
Nghĩ đến những lời đó làm gì? Chẳng qua là mê tín mà thôi.
Hiện giờ bọn họ vẫn bình thường, yên ổn ngồi ở đây, sao có thể xuất hiện tình hình đó được.
“Nghĩ gì vậy?”
Đột nhiên Bạch Dạ Kình quay đầu sang hỏi một câu.
Biến hóa trên mặt cô, anh chỉ nhẹ nhàng liếc qua đã có thể cảm nhận được.
Hạ Tinh Thần hoàn hồn: “Đang nghĩ chuyện lát nữa rửa chén.
Mọi người mau ăn đi, em đi nấu nước chuẩn bị rửa chén.”
Hạ Tinh Thần nói xong, cô lập tức đứng dậy cầm chén không của mình vào bếp.
Cô cũng không dám nói mình lại nghĩ đến những lời kia.
Đêm đó, anh có vẻ rất tức giận, đến nay cô vẫn nhớ.
Hạ Tinh Thần ở trong bếp rửa chén, Bạch Dạ Kình ở trong bếp cùng với cô.
Thật ra anh không thể nhúng tay vào.
Chuyện trong phòng bếp, anh chưa từng làm.
Anh lại không chịu đi ra ngoài, đứng ngay trong bếp, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Hạ Tinh Thần bị anh nhìn như vậy, cô thấy không được tự nhiên, nhiều lần cái mâm trên tay suýt chút nữa bị anh nhìn đến trượt xuống.
Thật sự không có cách nào khác, cô kính nhờ anh: “Ngài Tổng thống, ngài có thể đi ra ngoài đứng một lát không?”
“Anh cách em hai mét, không làm phiền em.”
Quả thật cách rất xa.
Nhưng không phải có một câu như vậy sao, có vài người, cho dù không làm gì, không nói gì, chỉ cùng tồn tại trong một không gian, cũng có thể làm lòng cô rối loạn.
Trước mắt, Hạ Tinh Thần cảm thấy mình chính là bị rối loạn như vậy.
“Ở đây nhiều khói dầu, không phải anh có bệnh sạch sẽ sao?”
“Bây giờ anh thích ngửi mùi khói dầu, không được sao?”
“…”
Hạ Tinh Thần không nói lại anh, cuối cùng chỉ có thể tùy ý anh.
Nhưng lúc này, điện thoại Bạch Dạ Kình đột nhiên vang lên.
Anh lấy ra nhìn, hiện trên màn hình là điện thoại của Lãnh Phi.
Anh nhìn sang Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần khoát khoát tay, tỏ ý anh mau đi ra ngoài, anh nhìn cô một cái sau đó mới đi ra.
“Thưa ngài.” Điện thoại vừa mới kết nối, bên kia lập tức truyền đến tiếng nói của Lãnh Phi.
Bạch Dạ Kình ‘Ừ’ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Lãnh Phi trầm ngâm một lát, anh ta nói: “Tin tức của mạng lưới tình báo, đã gửi đến.”
Anh vẫn im lặng như trước.
Câu trả lời, ngay cả anh cũng không cần nghe nữa.
Từ trong giọng nói của Lãnh Phi anh đã biết được.
Anh không hỏi, Lãnh Phi đương nhiên cũng không đáp.
Anh ta biết có vài câu trả lời, ngài Tổng thống không hề muốn nghe lại lần thứ hai, lần thứ ba.
Vốn tưởng rằng ngài Tổng thống sẽ không lên tiếng nữa, lại nghe anh nói: “Cho bọn họ tiêu hủy tất cả dấu vết.”
Lãnh Phi ngẩn người ra: “Tiêu hủy hết?”
Dường như Bạch Dạ Kình không muốn lặp lại, hô hấp nặng nề, cho thấy giờ phút này anh không thể nhịn được.
Lãnh Phi biết tâm trạng của anh không tốt, nhưng anh ta vẫn phải nhắc nhở một câu: “Ngài Tổng Thống, bên phía ngài Bạch, cuối cùng cũng phải đưa ra một câu trả lời.
Nếu cô Hạ thật sự là con gái của ngài Bạch, ngài Bạch chắc chắn sẽ rất vui…”
Chữ ‘vui vẻ’ còn chưa nói hết, Bạch Dạ Kình đã lạnh lùng ngắt lời: “Trong lòng tôi tự hiểu rõ, không cần cậu dạy tôi.”
“…”
Lãnh Phi đành phải ngượng ngùng im lặng.
Nhiều năm qua, anh ta hiếm khi thấy ngài Tổng thống nặng lời như vậy.
“Tất cả dấu vết, một chút cũng không được giữ lại.”
Cuối cùng, Bạch Dạ Kình chỉ để lại một câu như vậy, anh nặng nề cúp điện thoại.
Hồi lâu, anh đứng trong sân, không nhúc nhích.
Đốt điếu thuốc, cũng không rút ra, bóp vào tay.
Ánh trăng tối nay, có chút thê lương.
Bao phủ xuống, một mình anh đứng trong sân, cả người trông vô cùng cô đơn.
Hạ Tinh Thần từ trong phòng bếp đi ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng kia, cô không khỏi cau mày.
Thẩm Mẫn vừa tắm xong đi ra, bà ấy vào bếp nấu nước, cũng theo bản năng nhìn ra bóng lưng kia trong sân, bà ấy lo lắng hỏi con gái: “Hai con cãi nhau à?”
“Không có.”
Hạ Tinh Thần lắc đầu.
“Sao mẹ thấy dáng vẻ của Dạ Kình vẫn luôn có nhiều tâm sự, tâm trạng cũng không tốt lắm.
Con hỏi thử xem.”
Cho nên...!
Thì ra không phải là ảo giác của cô.
Mọi người đều nhìn ra được, anh rõ ràng có gì đó không đúng.
“Từng hỏi rồi, nhưng anh ấy không nói với con.
Có thể thấy lần này đi công tác không được thuận lợi lắm.”
“Nhưng trên tin tức rất vui mừng mà?”
Hạ Tinh Thần nhỏ giọng nói: “Mẹ cũng biết đó, cách thức trong chính trị, người ngoài như chúng ta không thể nhìn thấy rõ.”
Thẩm Mẫn cảm thấy con gái nói có lý, bà ấy cũng không hỏi nữa.
Rót ly trà nóng xong thì đi ra ngoài.
“Đứng ở đây rất lạnh, uống ly trà đi cho bớt lạnh.”
Thẩm Mẫn bưng trà nóng đưa cho Bạch Dạ Kình.
“Cảm ơn bác.”
Anh nhận lấy.
Tắt tàn thuốc trong tay, ném vào thùng rác.
Anh nhìn Thẩm Mẫn, sắc mặt đầy nghiêm trọng: “Bác Trầm, cháu muốn tìm một chỗ nói chuyện với bác.”
Chuyện này ngoài dự tính của Thẩm Mẫn.
Thấy sắc mặt anh nghiêm trọng như vậy, bà ấy cũng đoán được không phải chuyện nhỏ gì.
Hơn nữa, ý muốn tìm một chỗ nói chuyện này, hiển nhiên là muốn tránh mặt Tinh Thần.
Bà ấy gật đầu, khoác áo trên người: “Chúng ta đi vào phòng khách nhỏ nói chuyện đi.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, anh đi theo sau Thẩm Mẫn vào phòng khách nhỏ.
Phòng khách nhỏ rất ấm áp, có một lò sưởi.
Thẩm Mẫn kéo ghế bên lò sưởi, tỏ ý bảo Bạch Dạ Kình ngồi xuống, Thẩm Mẫn cũng ngồi xuống theo.
Trong lò sưởi, ánh lửa màu vàng đang nhún nhảy, chiếu lên mặt hai người.
Thẩm Mẫn nhìn anh, anh bưng ly trà nóng, đôi môi mỏng mím chặt, mặt đầy căng thẳng, tầm mắt rơi vào ngọn lửa, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhưng người ngoài nhìn không thấu suy nghĩ của anh.
Thẩm Mẫn rất có kiên nhẫn, bà ấy cũng không thúc giục, im lặng chờ anh sắp xếp lời nói..