Cô không nói gì thêm, chỉ để mặc cho anh ôm mình như vậy.
Không biết là bao lâu, dường như cuối cùng anh cũng đã ngủ, nhưng mà, cho dù là đã chìm vào giấc ngủ, thì thống khổ trên mặt vẫn không giảm bớt đi được chút nào.
Cô mê đắm hơi thở của anh.
Lại là khoảng cách gần như vậy
Cô chậm rãi từ trong ngực của anh ngồi dậy, đắp kín chăn cho anh, rũ mắt nhìn anh, trong mắt ẩn chứa đầy lệ quang.
Cô không kiềm chế được mà nhớ tới buổi tối hôm đó, vừa ngọt ngào, mà lại vừa đau đớn.
Hít sâu một hơi, cô từ từ ngồi thẳng người.
Một lúc sau, cô vẫn ngồi ở mép giường, cứ như vậy nhìn anh chìm vào giấc ngủ, mắt cũng không chớp lấy một lần.
Không biết đã qua bao lâu, thấy thân thể anh giật giật, cô đứng dậy, phủ áo khoác của anh lên cho anh.
Vào lúc này, điện thoại di động ở trong túi áo khoác của anh, không ngừng rung lên.
Trì Vị Ương chần chờ, rồi lấy ra liếc nhìn.
Trên màn hình, là một dãy số lạ không có đề tên trong danh bạ.
Cô liếc nhìn Phó Dật Trần, anh hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Nếu là số lạ, thì chắc không phải là người quan trọng không phải là chuyện quan trọng đi, cô không gọi anh tỉnh dậy, chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại di động lên đầu giường.
Lúc đang thu tay về, thì điện thoại di động lại vang lên một tiếng ngắn ngủi.
Cô vô thức liếc nhìn màn hình, chỉ thấy một tin nhắn hiện trên màn hình.
[Dật Trần, anh còn đang bận hả? Bây giờ đã trễ lắm rồi.]
Hô hấp của Trì Vị Ương hơi nghẹn lại.
Trong đầu của cô hiện ra một người.
Bây giờ ở trong nước đã là hơn mười giờ.
Có lẽ vợ anh vẫn đang chờ anh.
Rồi sau đó, giống như là kiểm chứng cho suy nghĩ của cô vậy, lại có một tin nhắn được gửi đến.
[Điềm Điềm rất nhớ anh, hôm nay không thấy anh, nên con đã khóc rất lâu.
Tối nay anh có về không, mẹ con em…]
Không phải cố ý muốn xem, nhưng mà, khi những chữ kia hiện ra trước mắt cô, thì đột nhiên, mỗi một chữ như con dao sắc bén, từng nhát từng nhát đâm nát trái tim cô.
Cô cố nuốt nước mắt, trả điện thoại di động về, không nhìn nữa.
Hoảng hốt tông cửa từ trong phòng xông ra ngoài.
Bước chân lảo đảo.
Cô dựa vào cửa, đứng ở đó, tay chống vào vách tường, như thế mới có thể để cho mình đứng vững được.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy linh hồn của mình bị rút ra ngoài thể xác, vô lực trôi giạt giữa không trung.
Phó Dật Trần nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy cơ thể của mình như bị chìm trong nước, mỗi một nơi trên thân thể đều đau.
Ngay cả ngón tay cũng không thể nâng lên được.
Anh nằm ở đó, lặp đi lặp lại cơn ác mộng.
Anh giống như là đang đi vào trong một cái ngõ cụt, Bóng tối bao phủ con đường đó, không có một tia ánh sáng nào.
Anh cảm thấy sợ hãi, giống như một con ruồi không đầu bay loạn(*), muốn tìm cửa ra.
Nhưng mà, đầu con đường có một người đang đứng.
(*) Con ruồi không đầu bay loạn: Là tiếng Quảng Đông mô tả một người làm việc vu vơ, không có phương hướng, không có mục đích,...!cho dù bay hay không bay thì kết quả cũng là cái chết.
Một người đàn ông.
Nhìn anh một cách thô bỉ.
Anh cực hận người nọ, cũng không biết là anh rút con dao từ nơi nào, đột nhiên cuồng loạn xông lên.
Trong con đường đó, đàn ông thống khổ kêu lên, không khí dần tản mát mùi máu tanh gay mũi.
Dao trong tay anh rớt xuống đất, trên tay anh dính đầy máu, máu bẩn.
Tiếp đó, tiếng còi xe cảnh sát điên cuồng vang lên khắp thành phố.
“Aaaaaa!” Anh hét toáng lên, rồi đột nhiên ngồi dậy.
Trên trán, sống lưng, đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Anh mắt của anh trống rỗng nhìn vào một chỗ, đáy mắt ảm đạm không có chút ánh sáng nào.
Một lúc lâu sau, tay anh cử động, dán vào trên trán.
Anh đã rất cố gắng để thoát khỏi cơn ác mộng này.
Đã nhiều năm như vậy, có một số việc, vẫn rõ ràng như hôm qua khiến cho người ta sợ hãi.
Lúc này, điện thoại di động lại rung lên.
Anh hít thật sâu, rồi lại thở ra, buộc tâm tình của mình dần bình tĩnh lại, rồi mới cầm điện thoại di động lên.
Liếc nhìn màn hình, phát hiện ra bây giờ đã hơn tám giờ.
Có vẻ như anh đã ngủ cả ngày.
Ngồi liên tục hơn mười tiếng trên máy bay để đến chỗ này, xuống máy bay lại ngồi xe hơn hai tiếng, dọc đường đi cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa xuống xe lại mất mấy tiếng, quả thật là cả người đều cảm thấy mỏi mệt.
Chỉ là...
Cả ngày hôm nay, cô đều ở nhà sao.
Phó Dật Trần có chút áo não, mình lại lãng phí thời gian quý báu ở cùng với cô ấy trong giấc ngủ.
Anh miên man suy nghĩ, thì điện thoại di động đang không ngừng rung lên.
Anh hoàn hồn, để điện thoại di động sát đến bên tai.
“A lô.”
"Anh hù chết em.
Mãi mà anh không nghe điện thoại, cũng không thèm trả lời tin nhắn của em, làm em không biết là anh đã xảy ra chuyện gì.” Đầu điện thoại kia, giọng phụ nữ lo lắng vang lên, sau khi nghe thấy giọng nói của anh thì mới thở phảo nhẹ nhõm.
"Anh không sao.” Cổ họng Phó Dật Trần khô khốc, giọng nói trở nên khàn khàn.
"Anh bị bệnh à?”
“Có thể là do ngồi trên máy bay quá lâu.”
“Máy bay? Anh đi công tác hả?”
Phó Dật Trần cũng không giấu giếm đối phương: “Anh đang ở nuớc M.”
“...” đối phương nghe thấy câu này, im lặng một lúc lâu, dáng vẻ dường như có chút mất mát: “Thì ra là anh đi tìm cô ta.”
“Ừ.”
“Dật Trần, mặc dù ngay từ đầu hôn nhân giữa em và anh là giả.
Nhưng mà em cũng không muốn anh bị tổn thương lần thứ hai.
Hãy tin em, không phải người phụ nữ nào cũng có thể dễ dàng tiếp nhận được chuyện trước kia của anh.
Nếu như anh thật sự muốn nói rõ mọi chuyện với cô ấy, thì em xin anh, hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm.”
Phó Dật Trần im lặng.
Trong mắt anh, cảm xúc dần trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, anh chỉ nặng nề cúp điện thoại.
Anh ngồi ở trên giường, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trái tim đập liên hồi.
Lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Trì Vị Ương chỉ muốn tới xem anh đã giảm sốt hay chưa, lại không nghĩ rằng anh đã tỉnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi cả hai đều ngẩn người.
Rồi cô lập tức rũ mắt xuống, mà lạnh lùng nói: “Nếu như anh đã tỉnh rồi, thì đi ra ăn cái gì đó đi.
Quần áo ở ngay trên kệ áo ấy.”
Dứt lời, cũng không đợi Phó Dật Trần nói thêm gì, cô cài cửa lại, rồi đi ra ngoài.
Anh giật mình trong chốc lát, đứng dậy, rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Bên ngoài đã tối hẳn, chỉ có màu tuyết bên ngoài ánh lên chút ánh sáng mờ ảo.
Bên trong, đèn được bật lên, lò sưởi vẫn đang cháy, tản ra hơi ấm.
Cô bận rộn ở trong phòng, Phó Dật Trần đứng ở trong phòng ăn giật mình nhìn tấm lưng kia.
Nhìn một lại, hốc mắt không kiềm được có chút nóng lên.
Bé gái trong ấn tượng của anh, hôm nay đã thật sự trưởng thành rồi.
Biết nấu cơm.
Biết làm việc nhà.
Không tới mấy tháng nữa, lại sẽ làm mẹ.
Mà trong bụng của cô, lại là đứa con mang trong mình dòng máu của anh.
Mỗi lần nghĩ tới đây, anh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thượng đế đã từng vứt bỏ anh, ngược đãi anh, nhưng mà, bây giờ lại đột nhiên cho anh một món quà lớn đến như vậy, khiến cho anh cảm thấy ứng phó không kịp, vừa hoảng sợ bất an, lại vừa hạnh phúc khó có thể tự kiềm chế.
Cô bận rộn ở trong phòng bếp cũng có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cả người cô trở nên cứng ngắc, ngay cả đảo cơm cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Một lúc sau, cô bưng thức ăn ra phòng ăn, anh cũng đi vào phòng bếp, giúp cô bê ra..