TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Câu hỏi liên tiếp được đặt ra khiến đối phương ngạc nhiên chớp mắt.

Trong lúc đó cô ấy cũng cảm giác mình thật sự rất nhàm chán.

Chuyện giữa mình và anh ta cũng từ bao nhiêu năm trước rồi chứ, bây giờ anh ta cũng đã kết rồi, mình còn canh cánh chuyện vợ của anh ta chẳng phải rất buồn cười sao? Vợ của anh ta có đẹp hay không có quan hệ gì với cô ấy chứ?
Vừa nghĩ như thế, cô ấy lại ngượng ngùng nói: "Được rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, cô cứ xem như tôi chưa từng hỏi gì đi."
Đối phương lắc đầu: "Thật ra thì bác sĩ Phó bảo vệ cuộc sống riêng tư rất tốt, dù cho chúng tôi theo anh ấy nhiều năm vậy rồi nhưng đúng là không rõ chuyện về cuộc sống riêng của anh ấy, càng không biết hóa ra anh ấy đã kết hôn rồi."
Trì Vị Ương không nói gì nữa.

Chỉ là, vị trí ngực trái, lại vẫn mơ hồ đau âm ỉ như trước.

Anh ta, nhất định rất yêu vợ mình nhỉ…

Bên này.

Khi Phó Dật Trần tiến vào phòng của Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình đang bàn chuyện chính sự với Lãnh Phi.


Anh ta bước đến, hai người tạm thời ngừng cuộc nói chuyện.

Phó Dật Trần một mình ngồi xuống ghế sa lon, có chút thất thần khoát khoát tay: "Hai người cứ bàn chuyện của mình đi, không cần phải để ý đến tôi."
"Không phải cậu đã đi rồi sao?"
"… Chút nữa lại đi."
Bạch Dạ Kình không quan tâm đến anh ta nữa.

Dù sao khi nào anh ta đi, anh không hề để ý, chỉ tiếp tục nói với Lãnh Phi.

"Việc chấn hưng nền công nghiệp trong thành phố hiện rất cấp bách, một khi nguy cơ bệnh dịch được dẹp bỏ, lập tức xếp ngày hẹn Bộ trưởng Bộ tài chính, tôi…"
Bên này, phó Dật Trần bỗng nhiên đứng dậy, đi mấy bước, lại ngồi xuống.

Một hồi, lại đứng dậy, đi mấy bước, lại ngồi xuống.

Bạch Dạ Kình nhìn anh ta thêm hai lần, khi anh ta đứng dậy lần thứ tư, cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa.

Mặt không biểu cảm phân phó: "Lãnh Phi, ném tên này ra ngoài cho tôi!"
"Vâng, thưa ngài."
"Này! Lãnh Phi, cậu buông tay đi, có nghe không hả? Cậu quên rồi à, lần trước mẹ cậu bệnh tôi còn chữa bệnh cho mẹ cậu đấy!"
"Ngại quá, bác sĩ Phó, ngài đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc nói chuyện giữa tôi và ông chủ.

Ngài cứ tiếp tục ra ngoài đi thôi! Ở ngoài mát mẻ!"
"Lạnh như vậy, ai muốn ra ngoài?"
Phó Dật Trần oán hận.

Thế nhưng cửa lại rầm một tiếng, không chút lưu tình đóng lại.

Anh ta nện vào cửa, vô cùng đáng thương nhưng không một ai quan tâm đến anh ta.


Vừa quay người, chợt thấy Trì Vị Ương ra khỏi phòng khử độc.

Anh ta trừng mắt, dữ dằn nói với người sau lưng cô ấy: "Mặc mỏng như vậy, phòng bệnh dịch được kiểu gì? Lại mặc thêm lớp nữa! Còn có cái khẩu trang này, cho mang thêm một cái! Bao tay cũng thế, mang thêm hai lớp vào!"

Khi Hạ Tinh Thần nhìn thấy Trì Vị Ương, Trì Vị Ương đã bị bó thành cái bánh chưng.

"Cậu mặc mấy lớp đấy? Còn đi được không?"
Trì Vị Ương tức muốn chết.

Cô ấy cảm thấy rõ ràng là Phó Dật Trần đang cố ý chỉnh mình.

Khiến cô ấy trở nên vừa mập vừa xấu thì thôi đi, còn thở không nổi.

Tên đàn ông khốn kiếp này, rõ ràng là muốn cô nghẹt thở chết đi!
"Phó Dật Trần đúng là một tên khốn khiếp mà!" Cô ấy tức mình, giật một lớp khẩu trang xuống.

"Bác sĩ Phó sắp vậy à? Vậy cậu đừng giật xuống! Bây giờ vi-rút hoạt động khá mạnh, anh ta cũng chỉ muốn phòng rắc rối có thể xuất hiện thôi, lo nhiều người bị lây bệnh hơn ấy mà."
"Lo lắng? Rõ ràng anh ta là chồn chúc tết gà!"
"Giọng cậu sao nổi xung thế này, bác sĩ Phó đắc tội cậu à?" Hạ Tinh Thần nằm trên giường, để Trì Vị Ương cách mình xa nhất có thể.


Trì Vị Ương thoáng trầm mặc, cảm xúc như đột ngột hạ thẳng xuống.

Cô ấy có chút phiền muộn khoát tay, nói: "Không nhắc đến tên đó nữa.

Nói cậu đi, hiện tại tình hình cậu thế nào?"
Hạ Tinh Thần nhìn vào hai mắt Trì Vị Ương tìm tòi.

Là ảo giác của mình à? Cảm giác cứ nhắc đến bác sĩ Phó thì thái độ của cô ấy thật rất kỳ quái nha!
Cô vốn định hỏi thêm vài câu, thế nhưng đúng lúc này, cửa phòng ở đây lại bị người gõ vang.

"Cô Hạ, ở ngoài có một cô gái tên Hạ Tinh Không nói là tìm cô.

Cô có muốn để cô ấy đi vào không ạ?"
"Hạ Tinh Không? Cô ta đến làm gì?" Trì Vị Ương nhíu mày..


Bình luận

Truyện đang đọc