TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Hạ Tinh Thần giống như đã sớm đoán được cô ta sẽ sử dụng chiêu này, cô đưa tay giữ chặt tay cô ta lại rồi hất ngược ra.

Không chiếm được chỗ tốt, Tống Duy Nhất khó tiêu được cơn tức bèn quay đầu nhìn người phục vụ đang đứng ngây người ở kế bên, lạnh giọng quát: “Còn đứng ở đây làm gì, mau tìm bảo vệ, lập tức ném người phụ nữ điên này ra ngoài!”
“Anh điếc sao? Tôi bảo anh mau người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!” Tống Duy Nhất gầm nhẹ.

Đối phương rất khó xử, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Gần đây Phó tổng thống đặc biệt có lệnh, không được mặc kệ tiểu thư tùy hứng gây chuyện.

Lần trước có các anh em chết thảm, trong lòng bọn họ vẫn còn kinh sợ, hơn nữa bọn họ cũng không rõ về thân phận của Hạ Tinh Thần.

Dù sao cô cũng là người có thư mời, hơn nữa trên người còn mặc lễ phục và trang sức có giá trị không nhỏ, thân phận không phú ắt cũng quý, sao dám tùy tiện đắc tội? Nếu Phó tổng thống trách tội xuống, bọn họ cũng không phụ trách nổi.

“Hiện tại lời tôi nói mà các người cũng không nghe nữa hay sao? Các người đều là một lũ phế vật!” Tống Duy Nhất khó kìm nổi tức giận, nhấc tay liền cho đối phương một bạt tai.

“Duy Nhất.” Tay còn chưa rơi xuống, một thanh âm lạnh lẽo quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau cô ta.

Tay cô ta cứng ngắc ở không trung.

Mấy người phụ nữ đang vây quanh vừa thấy người đến thì mỗi người đều tự động lùi lại nhường ra một lối đi tới.

“Bạch bộ trưởng.”
“Bạch bộ trưởng, buổi tối tốt lành.”

Một đám người vừa lúc nãy còn khắt nghiệt với Hạ Tinh Thần, bây giờ lại phô ra bộ mặt nịnh nọt, sùng bái.

Hạ Tinh Thần cũng khẽ gật đầu với Bạch Túc Diệp: “Bạch bộ trưởng.”
“Ở đây đều không phải là người ngoài, trực tiếp gọi tôi là chị Túc Diệp là được.” Âm thanh của Bạch Túc Diệp nhàn nhạt.

Chỉ một câu lại khiến cho tất cả mọi người lần nữa khiếp sợ.

Tính tình Bạch Túc Diệp có tiếng là cao ngạo lạnh lùng, những người ở đây hoặc là xưng với cô một câu “Bạch tiểu thư”, hoặc là “Bạch bộ trưởng”.

Rốt cuộc người phụ nữ này là ai chứ? Vậy mà lại có thể gọi Bạch bộ trưởng là ‘chị’? Lần này, mọi người không khỏi kiêng kị với Hạ Tinh Thần hơn.

Kỳ thật đối với câu “chị Túc Diệp” này, trong lòng Hạ Tinh Thần cũng rất kinh ngạc nhưng trên mặt lại che giấu rất tốt, chỉ đáp trả Bạch Túc Diệp một cái mỉm cười cảm kích.

Cô biết Bạch Túc Diệp cố ý tới giải vây giúp cô.

“Tinh Thần cũng chỉ diện một bộ quần áo, đeo trang sức đá quý, những món đồ này rất bình thường, vậy mà đám các người lại tức muốn hộc máu như vậy, còn muốn đuổi cô ấy ra ngoài?” Bạch Túc Diệp nói lời này không phải hướng về phía Tống Duy Nhất mà là đem tầm mắt lạnh lẽo dừng ở trên người khác.

Lần này, những người đó chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo, nhanh chóng nhận sai: “Bạch bộ trưởng, chúng tôi… chúng tôi cũng không biết cô ấy là bạn cô cho nên mới…”
“Được rồi, tôi không rảnh nghe mấy người giải thích, đừng có tụ hết ở chỗ này.” Sắc mặt Bạch Túc Diệp lạnh nhạt, cũng không để ý tới mấy người kia mà chỉ phân phó nhân viên phục vụ: “Còn đứng đó làm gì? Mau lấy khăn lông cho Tống tiểu thư lau mặt.”
“Dạ, Bạch bộ trưởng.”
Lời này của Bạch Túc Diệp thoạt nhìn là cho cô ta một bậc thang nhưng là rõ ràng là thiên vị Hạ Tinh Thần, trong lòng Tống Duy Nhất hiểu rất rõ.

Phải đối mặt Bạch Túc Diệp, cô ta cũng không dám tùy hứng thêm.

chỉ đành phải nuốt cơn tức giận lúc nãy vào, tự nhận chính mình xui xẻo.

Rất nhanh đã có người đem khăn lông lại đây, Bạch Túc Diệp tiếp nhận tự tay đưa cho Tống Duy Nhất lau mặt, vô cùng dịu dàng.

Tống Duy Nhất lần này có chút dịu xuống, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.

Bạch Túc Diệp nói: “Nếu cô thật sự thích bộ lễ phục và đá quý này thì ngày mai tôi sẽ sai người đưa đến quý phủ của cô, bảo đảm khiến cô vừa lòng.”
“Thật ra tôi cũng không…” Tống Duy Nhất mặt đỏ hồng, không muốn khiến cho Bạch Túc Diệp cảm thấy cô ta keo kiệt.

“Được rồi, đi đổi lễ phục trước đi.

Về sau chính là Tổng thống phu nhân tương lai, bộ dáng như vậy thật sự không đẹp.” Bạch Túc Diệp vỗ vỗ vai Tống Duy Nhất.

Tổng thống phu nhân tương lai! Mấy chữ này khiến sắc mặt Tống Duy Nhất lập tức chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Bên cạnh, trong lòng Hạ Tinh Thần khẽ trầm xuống một chút.

Cô cực lực che giấu như là không thèm để ý, đứng một bên bưng ly nước trái cây nhấp một ngụm.


Tống Duy Nhất rời đi rồi, Bạch Túc Diệp chậm rãi đi qua, cười nhìn Hạ Tinh Thần.

“Cám ơn cô giúp tôi giải vây, Bạch bộ trưởng.” Bạch Túc Diệp bưng ly nước trái cây.

“Kêu tôi chị Túc Diệp đi.

Cô là mẹ của cháu trai tôi, chúng ta không phải người ngoài.” Hạ Tinh Thần liền kêu một tiếng: “Chị Túc Diệp.”
Bạch Túc Diệp cười nói: “Không nghĩ tới thì ra cô cũng không dễ bắt nạt như vậy.”
“Tôi không nhịn được.” Hạ Tinh Thần nói: “Không biết có khiến ngài Tổng thống thêm phiền toái hay không nhưng nếu tôi chịu đựng để cô ta bắt nạt thì lần sau cô ta lại càng không kiêng nể gì.” Nếu không phải lần trước Bạch Dạ Kình tới kịp thì có khả năng cô đã sớm bị đám đàn ông đó làm nhục.

Mặc dù cuối cùng cô toàn thân trở về nhưng vẫn không khỏi bị bọn họ khinh bạc.

Chỉ cần tưởng tượng đến những việc này, đối mặt với Tống Duy Nhất, cô tự nhiên cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Không có tạt axit thì đã là rất khách khí.

“Sự việc lần trước của cô, tôi cũng nghe nói.

Chuyện nhỏ hay chuyện lớn dạy dỗ một chút cũng là nên làm.” Bạch Túc Diệp nói xong, liếc mắt một cái đánh giá Hạ Tinh Thần từ trên xuống dưới.

Lễ phục màu xanh da trời khiến làn da vốn đã trắng như tuyết của cô lại càng trắng hơn.

Thân hình cao gầy phác họa hết đường cong chữ S, đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

Trên cổ là đá quý lục bảo lộng lẫy bắt mắt khiến cả người cô thoạt nhìn ưu nhã lại tinh xảo.

“Cũng khó trách Tống Duy Nhất lại ghen ghét cô.” Bạch Túc Diệp nói: “Thân này chính là thứ mà bao nhiêu người có số tiền lớn đều cầu không được.

Món đồ này là ba tôi lặng lẽ mua cho mẹ tôi nhân ngày đại thọ bà ấy nhưng không nghĩ tới Dạ Kình lại đưa cho cô.”

Hạ Tinh Thần không nghĩ tới những món đồ trên người mình lại có ý nghĩa như vậy, bất giác cảm thấy rất bất an.

Cô vội nói: “Tôi cũng không biết bên trong còn có chuyện như vậy.

Thế để tôi…”
Bạch Túc Diệp biết ý nghĩ của cô liền đánh gãy lời cô nói: “Đừng cảm thấy bất an.

Bộ lễ phục này mẹ tôi đã sớm đưa cho Dạ Kình, dặn dò chờ ngày kết hôn đưa cho vợ mình mặc ở tiệc tối.

Hiện tại xem ra… Dạ Kình cũng không có dự định muốn đưa cho vợ tương lai của nó.” Câu nói cuối cùng này, Bạch Túc Diệp liếc mắt một cái thật sâu nhìn Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần hiểu rất rõ ý tứ của Bạch Túc Diệp, trong lòng xẹt qua một tia đau nhói.

Ngón tay đụng vào đá quý trên cổ, chỉ cảm thấy đầu ngón tay đều lạnh buốt.

Cho nên nói… Lễ phục của mình đêm nay vốn nên thuộc về Tống Duy Nhất.

Cô cũng không suy nghĩ cẩn thận, sao Bạch Dạ Kình lại đem nó đưa cho cô…
“Được rồi, không nói những chuyện không thú vị này nữa, nếu đêm nay đã tới thì hãy vui vẻ thưởng thức đi.” Bạch Túc Diệp khẽ mỉm cười rồi buông ly đồ uống xuống nói: “Chắc là sẽ không có người dám làm khó cô nữa đâu.

Nếu Tống Duy Nhất lại tìm cô gây phiền toái thì nhớ tới tìm tôi.”
Hạ Tinh Thần hơi hơi mỉm cười gật đầu: “Được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc