TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Cô ấy sẽ không sợ anh ta.

Chuyện xảy ra mười năm trước mộng đối với anh là một cơn ác và với cô cũng vậy! Nhiều năm như vậy, cứ đè nén trong lòng cô ấy, cứ khiến cô phải gặp ác mộng liên tục.

Trên thực tế, cô ấy mong gì Dạ Việt có thể xuất hiện, mong ước có thể chấm dứt hết tất cả những chuyện này.

Ít nhất, như vậy có thể khiến cô ấy cảm thấy an tâm được đôi chút.

Dạ Việt không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn cô ấy thêm một lần nào nữa, chỉ lạnh nhạt từ từ đóng cửa kính xe lại.

Đoàn xe đến như thế nào, thì cũng biến mất như thế đấy trong màn đêm, nhanh chóng không cong nhìn thấy bóng dáng nữa.

Nhìn con phố tối om, Bạch Minh Diệp bàng hoàng cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra dường như chỉ là ảo ảnh.

Tuy nhiên, cơn đau giữa hai chân rõ ràng như thế, không thể nào lờ đi được.

Trên đường đi, Bạch Lang lái xe, Bạch Minh Diệp ngồi ở phía sau.

Cả người cô ấy còn đang ngẩn ngơ, không hiểu sao lại đụng mặt Dạ Việt, không hiểu sao cô ấy lại bị anh ta chiếm đoạt chưa đầy một phút.

Anh ta nói rõ rằng đã hạ quyết tâm muốn làm nhục cô ấy, căn bản thực sự không có ý định ra tay với cô ấy.

Bạch Minh Diệp không hận anh ta, không, chính xác mà nói, không thể hận anh ta được.

Những thứ này chẳng qua chỉ là cô ấy nợ anh ta.


Dạ Việt đã từng nâng niu cô như xương thụt, nâng trên tay sợ hỏng, ngậm trong miệng sợ tan, cô ấy ở bên cạnh anh ta đã từng là một cô gái nhỏ coi trời bằng vung.

Nhưng thật đáng tiếc…
“Bộ trưởng.” Bạch Lang ở phía trước gọi cô ấy một tiếng, đột nhiên kéo suy nghĩ của cô ấy lại.

Cô ấy khẽ ngước mắt lên, Bạch Lang nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt vô cùng hối lỗi, cô ấy biết anh ta muốn nói gì.

Trước khi anh ta kịp cất lời, cô ấy đã nói: “Chuyện gì xảy ra hôm nay, mọi người đừng nói gì cả.

Cứ xem như chưa từng xảy ra!”
“Như vậy là sao mà được?!" Bạch Lang tức giận vô cùng: “Hôm nay chúng ta đơn thương độc mã, không thể làm gì anh ta, nhưng Bộ bảo an của chúng ta không thể nuốt trôi cục tức này được!”
“Chuyện này không liên quan gì đến Bộ bảo an.

Anh ta là nhắm vào tôi mà đến.” Bạch Minh Diệp đã nhanh chóng khôi phục lại được sự bình tĩnh thường ngày rồi.

Những gì Dạ Việt Phàm đã làm với cô ấy vừa rồi, Bạch Lang bị khống chế đương nhiên là không nhìn thấy, nhưng anh ta cũng là người thông minh, có thể nghĩ ra được.

“Nhưng trong bộ bảo an của chúng ta cô là...”
“Đừng nhưng nhị gì nữa.” Bạch Minh Diệp cắt ngang lời nói tức giận của anh ta, liếc nhìn sắc mặt của anh ta: “Lát nữa anh quay về xử lý vết thương đi.

Hãy quên hết mọi chuyện tối nay đi.”
Bạch Lang vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng anh không dám phản bác lại lời nói của cô ấy.

Cuối cùng, anh ta chỉ đành ủ rũ gật đầu, nhưng rốt cuộc cũng vô cùng tức giận mà đấm một phát rất mạnh vào vô lăng.


Ngày hôm sau.

Chủ nhật.

Nghỉ phép.

Đêm hôm trước, Hạ Tinh Thần ngủ không ngon giấc, nhưng cô cũng không ngủ nướng trên giường, mà đã dậy từ sớm.

Đi làm bữa sáng trước, rồi sau đó bắt đầu dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà.

Thực ra, ngày nào cô cũng dọn vệ sinh, nên nhà cửa rất sạch sẽ, ngăn nắp nhưng cô vẫn cầm cây lau, giẻ lau đi lau lại sàn nhà, mặt bàn, không hề bỏ qua một góc nào.

Trì Vị Ương không ăn sáng đã đến đó.

Hạ Tinh Thần chỉ vào bát cháo còn chưa ai động vào trên bàn: “Cậu ăn một chút đi, tớ vừa nấu đấy.”
Trì Vị Ương nhìn cô vài lần, rồi im lặng bước đến phòng ăn để ăn sáng.

Cô nhấc cây lau nhà bước đến: “Chân, cậu nhấc lên một tí.”
“Ở đây đã rất sạch sẽ rồi.

Cậu mới lau qua một lần rồi mà.” Trì Vị Ương kỳ lạ nhìn cô thêm vài lần nữa.

“Vậy à?”
“Ừm.”
Cô lại quay sang chỗ khác, tiếp tục lau mặt đất.


Trì Vị Ương nhìn quầng thâm dày đặc dưới mắt cô, thở dài nói: “Không lẽ là cả đêm qua cậu không ngủ à?”
“Tớ đã ngủ rồi, làm sao có thể không ngủ được?” Chỉ là ngủ không ngon mà thôi.

Suốt cả một đêm, cô đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của mình và Hạ Đại Bạch...!
Thật sự đi đến bước này, trong đầu cô lại tràn ngập suy nghĩ muốn đưa cậu bé về bên cạnh mình.

Trì Vị Ương nhìn cô thăm dò hồi lâu rồi mới ngập ngừng nói: “Cậu đọc tờ báo lá cải ngày hôm nay chưa?”
Hạ Tinh Thần lắc đầu.

Trì Vị Ương nói: “Hôm qua khi tham gia một bữa tối từ thiện đồng nghiệp đã gọi điện cho và kể cho tớ nghe chuyện này rồi tớ mới đọc báo đấy.”
Động tác lau sàn của cô hơi giật mình.

Đối với chuyện Trì Vị Ương muốn nói, trong lòng cô đã rõ ràng rồi.

Cô đứng thẳng người lên, mỉm cười: “Cậu đừng có nhìn tớ như vậy, tớ không sao.”
Trên báo chắc hẳn là đang ca ngợi cuộc hôn nhân giữa Bạch Dạ Kình và Tống Duy Nhất.

“Thật sao?” Trì Vị Ương vẫn còn rất lo lắng.

“Không phải là đã biết rằng có ngày như vậy từ lâu rồi sao? Bây giờ ngày tháng đã định, thật tốt...” Câu nói này Hạ Tinh Thần nói cho Trì Vị Ương nghe, cũng chính là đang nói với chính mình.

Ngày cưới đã định rồi, mọi chuyện đã chính thức đâu vào đấy rồi, cô cũng sẽ không còn mù quáng, ngu ngốc dốc hết tình cảm của mình vào đó nữa, sẽ không còn bị anh trêu chọc nữa, điều đó rất tốt...!
Chỉ là…
Có lẽ là trong một khoảng thời gian ngắn không thể tìm ra thứ gì có thể bù đắp được mảnh ghép còn thiếu trong trái tim của cô.

Khi cô đang suy nghĩ, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô cầm lên nhìn qua, cau mày và cúp máy.


Trì Vị Ương hỏi: “Ai đấy?”
“Hạ Tinh Không.”
Trì Vị Ương khịt mũi: “Cô ta thật là được quá đấy! Vào những lúc như thế này cô ta sẽ rất tích cực!”
Điện thoại di động của cô lại vang lên.

Hạ Tinh Thần mất kiên nhẫn, lại muốn cúp máy, Trì Vị Ương nói: “Đưa điện thoại cho tớ, tớ nhất định phải mắng cô ta một trận!”
Bây giờ Hạ Tinh Không chắc là muốn chế giễu cô, vốn dĩ đến là do thiếu mắng mà.

Hạ Tinh Thần cũng biết khả năng mắng chửi người khác của Trì Vị Ương, vì vậy cô đã nghe lời cầm điện thoại đưa cho cô ấy.

Trì Vị Ương cắm bộ tai nghe vào điện thoại ra và ném nó lên bàn ăn.

Cô ấy vừa thảnh thơi ăn sáng vừa nghe.

“Hạ Tinh Thần, chị đã xem báo hôm nay chưa?” Không nằm ngoài dự đoán, giọng nói hả hê trên sự đau khổ của Hạ Tinh Không vang lên.

“Tôi nói mà ngài chủ tịch chỉ là đang đùa giỡn với chị mà thôi, đúng chứ? Đã nhìn thấy chưa, hiện tại không phải là anh ấy sẽ kết hôn với Tống Duy Nhất đó sao? Chị à, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đã từng sinh con, đừng...”
“Đúng vậy, Tinh Thần của chúng tôi chính là một phụ nữ đã từng sinh con, nhưng vậy thì đã sao? Cậu ấy còn tốt hơn một số người đấy.” Trì Vị Ương cắt ngang lời nói Hạ Tinh Không, nén giọng nói, giọng điệu đó có thể khiến người ta tức giận đến chết: “Có người rõ ràng là đã đính hôn, nhưng kết quả thì sao? Không phải cũng bị người ta bỏ rơi sao.

Xì, người đã bỏ rơi cô, vậy mà mà lại thích Tinh Thần của chúng tôi chứ, thậm chí không thèm quan đến cả việc cậu ấy có một đứa con rồi! Sao hả? Cô coi thường Tinh Thần, nhưng điểm nào cũng thua cậu ấy, cô còn mặt mũi nào mà chạy đến trước mặt cậu ấy gào thét! Nếu tôi là cô, tôi đã tự nhốt mình ở nhà không dám ra ngoài từ lâu rồi, mất mặt biết bao nhiêu chứ!”
“…” Hạ Tinh Không tức đến mức hơi thở hỗn loạn, không nói được lời nào.

Trì Vị Ương khịt mũi: “Hạ Tinh Không, tôi nói lại cho cô biết một lần nữa! Cô đừng quên, Hứa Nham mà cô nâng niu trong lòng bàn tay, yêu sống yêu chết, là người đàn ông mà ban đầu Tinh Thần của chúng tôi không thèm đấy, bây giờ cô lại đem đi, trân quý như bảo bối! Đừng có mà khoa môi múa mép trước mặt Tinh Thần, tôi còn thấy xấu hổ thay cho cô đấy!”
Nói xong một hơi, Hạ Tinh Không còn chưa kịp nói gì thì đã cúp ngay điện thoại.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Hạ Tinh Thần cười, Trì Vị Ương cảm thán: “Đã thật! Mắng một trận, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn rồi.

Cậu đừng có bận rộn nữa, mau ngồi xuống ăn sáng đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc