TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


“Mọi người yên tâm, tình hình của cậu bé và ông hai Bạch đều rất tốt.

Hiện tại vẫn còn thuốc mê nên chưa tỉnh lại, sau khi hết thuốc mê sẽ tỉnh lại, có thể sẽ hơi đau, nhưng không nghiêm trọng quá.”
Phó Dật Trần trả lời ông cụ.
Ở một bên, tất cả mọi người nghe thấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cả người Trì Vị Ương cũng được thả lỏng, cô quay sang nói lời tạm biệt với Hạ Tinh Thần, cũng không đi đến nhìn Đại Bạch lần nữa mà rời đi luôn.
Nhìn bóng lưng gầy gò kia, trong lòng Phó Dật Trần bỗng trầm xuống, anh ta quay sang nói với trợ lý ở bên cạnh: “Việc ở đây giao hết cho cậu, tôi đi một lát sẽ quay lại.”
“Này, bác sĩ Phó!” Bà cụ lên tiếng gọi, nhưng Phó Dật Trần vẫn cứ thế chạy đi không quay đầu lại.
“Cậu thanh niên này...” Bà cụ cảm thán.
Tầm chiều, hai người kia hết thuốc mê tỉnh lại, tình trạng khá tốt, tất cả mọi người đều yên tâm.
Hiện giờ công việc của Bạch Dạ Kình đã chất đống, không cho phép anh chậm trễ nữa.

Lúc trước nghỉ phép có ba ngày, công việc đã chồng chất lên như núi rồi.

Anh chờ con trai tỉnh lại, hôn lên trán cậu bé rồi lại dặn dò vài câu với bác sĩ, sau đó vội vàng cùng đám Lãnh Phi rời đi.
Có bà cụ ở đây, Hạ Tinh Thần ngay cả là chuyện con trai mình cũng không thể xen vào được.


Lúc cho Đại Bạch uống canh, bà nội cũng tự tay đút từng thìa một, đừng nói là thím Lâm giúp đỡ, ngay cả người làm mẹ như cô cũng không thể.
Cô đi ra từ trong phòng con trai, di chuyển đến phòng bệnh của Bạch Thanh Nhượng.
Khi đi đến cửa, cô thò đầu vào bên trong nhìn một lượt trước.

Trước đó ông cụ đã đến thăm, lúc này ông ta đang trông cháu trai, cho nên, bên này chỉ có hai người là Bạch Thanh Nhượng và phu nhân Lan Đình.
Hai người cũng đã mấy chục năm không gặp, lại đều là người cẩn thận cho nên khoảng thời gian ở cạnh nhau bọn họ cũng không nói gì.

Bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, còn có vẻ hơi lạnh lẽo buồn tẻ.
Hạ Tinh Thần nhận một hộp canh khác từ chỗ thím Lâm, đẩy cửa đi vào.
“Tinh Thần!”
Vốn dĩ Lan Đình đang điều chỉnh lại lượng thuốc trên cánh tay cho Bạch Thanh Nhượng, nghe tiếng động từ cửa ra vào, vừa nhìn thấy người bước vào là cô, bà ấy bèn vội vàng đứng dậy.
Hạ Tinh Thần mỉm cười.
Bạch Thanh Nhượng nằm ở trên giường, hơi kinh ngạc, ông ấy lục đục như muốn ngồi dậy.

Bởi vì cố gắng quá mức nên gân xanh trên mu bàn tay ông ấy cũng nổi lên rõ ràng.

Lan Đình vừa thấy, vội vàng cúi người chặn bả vai ông lại: “Chú đừng cử động lung tung, chú không biết giờ mình đang trông như thế nào sao? Chú vừa mới phẫu thuật xong đó.”

Trong lời của bà, có ý khiển trách, nhưng, sự quan tâm lại được bộ lộ trong từng chữ từng câu.
Bà ấy vừa đau lòng vừa lo lắng, vành mắt cũng không kiềm được mà đỏ lên: “Ở độ tuổi này chịu đựng một cuộc phẫu thuật như vậy thật không dễ dàng.

Không nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này thế nào cũng phải loại bỏ được tận gốc căn bệnh này.”
Lúc này hai người họ cách nhau vô cùng gần.

Bạch Thanh Nhượng nhìn phu nhân Lan Đình chằm chằm, ông nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của bà, lập tức ông ấy cười lên, dường như sự đau đớn về thể xác đối với ông ấy bây giờ không là gì nữa.
Nụ cười của ông, giống như xuyên qua thời gian, lại trở về thời còn trẻ.
Ánh mắt phu nhân Lan Đình thoáng hiện lên một tia thảng thốt, sau đó, bà đỏ mặt, mắng: “Mau nằm xuống đi!”
Vừa nhớ đến có con gái ở bên cạnh, gương mặt Lan Đình chợt có hơi không được tự nhiên, bà ấy giả vờ bình tĩnh đỡ Bạch Thanh Nhượng nằm xuống, vừa nói với Hạ Tinh Thần: “Con ngồi đi, mẹ đi pha trà cho con.”
“Mẹ đừng vội, con đi qua để mang canh cho ba.”
Lúc nói đến mấy từ cuối, Hạ Tinh Thần nói vô cùng nhỏ.

Thực ra không phải là cô ghét, chỉ là dù sao cô cũng cảm thấy không mấy thoải mái.
Nhưng, cho dù là giọng nói của cô rất khẽ, nhưng hai bậc phụ huynh cũng có thể nghe được rõ ràng.

Vành mắt của Lan Đình lập tức đỏ lên, ông hai Bạch cũng như thế, kích động đến mức đôi môi trở nên run rẩy.


Ông ấy muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng cũng không thể thốt ra được lời nào.
Vốn Hạ Tinh Thần còn cho rằng cô sẽ rất khó để gọi ông ấy một tiếng “ba” này.

Nhưng sau khi cô gọi xong lại cảm thấy thực ra cũng không sao cả.
Ngược lại cô còn cảm thấy may mắn vì mình vừa mới có thêm một người ba mẹ nữa, có thêm hai người yêu thương, có cái gì không tốt chứ?
“Con đi lấy hai cái chén đến nhé!” Hạ Tinh Thần nói, sau đó cô đứng dậy.
Hai người Lan Đình và Bạch Thanh Nhượng vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc vui mừng của lúc nãy, tới giờ còn chưa tỉnh táo trở lại.
Hạ Tinh Thần xoay người lại, khóe môi cô bất giác nở một nụ cười.

Một tiếng “ba” kia khi gọi ra được, giống như một tảng đá lớn đè nặng ở trong lòng cô, rốt cuộc cuối cùng cũng đã có thể buông xuống được rồi, trong lòng cô hiện giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô múc canh ra hai cái bát, một bát đưa cho phu nhân Lan Đình, cô gọi bà một tiếng “mẹ”, phu nhân Lan Đình ừ một tiếng, nước mắt bà trào ra, bà uống canh, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc.
Vốn dĩ Bạch Thanh Nhượng đã mất vị giác, uống thuốc vào, trong miệng rất đắng.

Nhưng được Hạ Tinh Thần đút canh cho ăn, ông cũng ăn một cách ngon lành, trong lòng vui đến lạ.
Ở một nơi khác.
Xét xử Lý Linh.
Bà ta bị kết án mười năm.
Hạ Quốc Bằng nể tình xưa bèn tới thăm bà ta.
Lý Linh mặc quần áo phạm nhân, trông bà ta vô cùng chán nản.

Hạ Quốc Bằng ngồi đối diện với bà ta, cũng sắp không nhận ra bà ta nữa rồi.

Chỉ một khoảng thời gian ngắn mà nhìn bà ta như già hơn mười tuổi, không còn cái vẻ sang trọng, xinh đẹp của quá khứ nữa.
“Quốc Bằng, xin ông hãy cứu tôi!” Lý Linh đeo còng tay, run rẩy thò qua song sắt nắm lấy tay Hạ Quốc Bằng, cầu cứu: “Nhất định ông có thể, cứu tôi ra đi, Quốc Bằng...”
Hạ Quốc Bằng lắc đầu: “Tôi chịu.

Tiền của bà cụ, làm sao có thể dễ dàng lừa như thế, bà còn lừa hết lần này đến lần khác, thậm chí còn lừa tới lần thứ ba.”
“Tôi không có, tôi không có lừa nhiều lần như vậy mà...”
“Sao lại không có, bà đã quên việc năm năm trước bà đã bỏ thuốc tính kế để Tinh Thần sinh ra Đại Bạch, mượn việc đó mà lừa bà cụ mười triệu, bây giờ lại lừa thêm mười triệu nữa, bà cảm thấy bọn họ có thể tha thứ cho bà không?”
“Việc lừa phu nhân mười triệu kia là...” Lý Linh cũng không hiểu rõ: “Là ý gì? Khi đó có một người vô danh bảo tôi tìm Hạ Tinh Thần...”
“Bỏ đi, bà không biết thì mãi mãi cùng đừng biết nữa.” Hạ Quốc Bằng cắt ngang lời bà ta, nét mặt nghiêm túc: “Lần này, tôi đến đây là muốn nói cho bà biết, nếu bà muốn sớm ra khỏi chỗ này thì tốt nhất phải cư xử cho tốt trong này, tranh thủ để giảm hình phạt.

Chúng tôi ở ngoài không thể giúp được bà, lần này bà phạm tội quá nặng, cho nên bà ở trong nhà tù tự hối lỗi đi.”
Lý Linh hoàn toàn không thể tiếp tục nghe Hạ Quốc Bằng nói nữa, bà ta nhớ lại lời vừa nãy ông ấy nói, cái gì mà năm năm trước lừa gạt, rồi là mình lừa bà cụ mười triệu.
Chẳng lẽ ba ruột của con trai Hạ Tinh Thần, là người thần bí kia ư?
Lý Linh chợt nghĩ đến một người, bà ta bỗng thấy trước kia mình cũng quá ngu xuẩn không chịu suy nghĩ cho bây giờ.
Nếu đứa bé kia không phải là của Bạch Dạ Kình thì làm sao Bạch Dạ Kình lại cần Hạ Tinh Thần, làm sao có thể không hề để ý đến việc cô cho con trai sống cùng người khác, còn quyết một lòng với cô.
“Rốt cuộc là bà có nghe lời của tôi không?” Hạ Quốc Bằng nhìn thấy Lý Linh vẫn đang ngẩn ngơ, bèn quơ quơ tay trước mặt bà ta.
“Tôi biết, nhưng không phải con bé vẫn chưa bị xét xử sao? Tôi có cách cứu con bé, tôi có cách cứu con bé ra.”.


Bình luận

Truyện đang đọc