Quản gia dẫn cô vào nhà ăn: “Ngài chờ trong chốc lát, phòng bếp sẽ làm bữa sáng thanh đạm cho ngài.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, đi về phía nhà ăn.
Vừa định hỏi quản gia anh còn ở đây không, thì đã thấy người đàn ông đang ngồi vị trí chủ vị trên bàn ăn.
Anh đã ăn mặc chỉnh tề, một thân âu phục màu đen ưu nhã ngồi bên kia dùng cơm.
Lãnh Phi ở phía sau đang thông báo hành trình hôm nay, anh ta nói buổi chiều cũng không có thời gian rảnh rỗi.
“Cô Hạ, chào buổi sáng.” Nói đến một nửa, Lãnh Phi ngẩng đầu chào hỏi với cô.
Giọng nói của Lãnh Phi vang lên, ánh mắt Bạch Dạ Kình cũng nhìn về phía cô.
Anh luôn luôn là người thích hờn dỗi, rất rõ ràng, hiện tại còn vì câu nói tối hôm qua của cô mà tức giận, vẻ mặt trước sau lạnh như băng, ánh mắt chỉ dừng trên người cô một giây đã rời đi, không có chút dao động nào.
Hạ Tinh Thần chỉ là khẽ gật đầu, đáp lại lời Lãnh Phi.
Không đợi người hầu tiến lên, cô đã tự kéo ghế dựa ngồi xuống, cách Bạch Dạ Kình một khoảng.
Anh nâng ánh mắt lên, liếc cô một cái, môi mỏng mím chặt, không nói chuyện.
Cô mơ mơ màng màng, trong đầu đều là chuyện con trai.
Người hầu đưa bữa sáng đến, cô cũng chỉ ăn cho có, khẩu vị nhạt nhẽo, không muốn động đũa.
Bạch Dạ Kình nhìn bộ dáng kia của cô cũng cảm thấy không muốn ăn nữa.
Anh ném bộ đồ ăn một cái, đứng dậy đi nhanh ra khỏi nhà ăn.
Chờ người khác đi rồi, Hạ Tinh Thần mới bất tri bất giác nhìn tấm lưng kia, thở dài.
...!
Dọc theo đường đi đến văn phòng, bên trong xe, ngài tổng thống trước sau vẫn căng mặt, không lên tiếng.
Lãnh Phi ngồi đối diện anh đoán được có thể là bởi vì chuyện của cô Hạ, hôm nay sáng sớm nhìn bọn họ có chút ngột ngạt, cho nên cũng chỉ nhấp môi không nói.
Đi đến nửa đường, di động anh vang lên.
Trên màn hình là dãy số của cô.
Anh mặc kệ điện thoại vang đến tiếng thứ năm mới cầm đặt bên tai.
“Có chuyện?” Là hai chữ lạnh như băng.
“...!Con trai, hôm nay anh sẽ đi đón nó sao?” Trầm ngâm, đắn đo, cô rầu rĩ mở miệng.
Anh nhíu mày: “Cô yên tâm, nếu ngày nào đó tôi thật sự cưới người khác, con trai của cô vẫn là của cô! Ngày hôm qua tôi đã nói rồi, sẽ không bởi vì tôi cưới người khác mà thay đổi!”
Giọng điệu lạnh đến nỗi khi cô còn muốn nói những lời khác, đều phải nuốt nghẹn trở về.
“Còn có việc gì sao?” Bạch Dạ Kình ở bên kia trầm giọng hỏi.
Vốn định nói hôm nay cô đi công tác… thế nhưng, khóe môi giật giật, cuối cùng chỉ là nói: “Không có việc gì…”
Tắt điện thoại.
Hạ Tinh Thần ở ngồi xổm bên cạnh vali trong căn phòng trọ nhỏ, thở dài.
Thẩm Mẫn ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn cô: “Có phải cãi nhau hay không?”
“...!Không ạ.” Cô lắc đầu.
Thẩm Mẫn thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi han nữa.
“Uống thuốc chưa? Mẹ thấy tinh thần con kém như vậy, đi công tác cũng không có vấn đề gì chứ?” Thẩm Mẫn lo lắng.
Vừa nãy lúc mở cửa, dáng vẻ của cô khiến bà hoảng sợ.
Trên mặt trên tay còn có vết thương.
Vừa hỏi mới biết được ngày hôm qua mưa to bị té ngã ở trên đường.
“Không có việc gì, thuốc con có mang theo để ở trong hành lý.
Hành trình dài tám tiếng đồng hồ, con ngủ một lát trên máy bay là được.
Ngủ một giấc, sẽ đỡ cảm hơn ạ.”
Thẩm Mẫn duỗi tay sờ sờ vết thương trên mặt cô, không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Cô đau đến nỗi phải lui về.
Thẩm Mẫn nói: “Đã lớn như vậy, sao lại còn giống như con nít đi đường cũng té.”
Hạ Tinh Thần cười cười, không nói.
Thẩm Mẫn xếp quần áo gọn gàng đặt vào trong hành lý cho cô.
“Mẹ, con đi mấy ngày, không thể chăm sóc cho mẹ, Vị Ương sẽ thường xuyên tới.
Mẹ có việc cứ tìm cậu ấy, cậu ấy giống như người một nhà của chúng ta vậy.”
“Mẹ biết.
Con đi công tác thì cứ đi, đừng lo lắng cho mẹ.”
“Dạ.
Còn Đại Bạch…” Hạ Tinh Thần nói: “Cứ để nó ở phủ tổng thống vài ngày đi, đỡ phải để mẹ chăm sóc cho nó.”
“Nó muốn ở đâu thì cứ ở.
Nó hiểu chuyện, lại không cần tốn nhiều tâm sức.
Có nó ở đây mẹ còn có người bầu bạn nói chuyện.”
Nghe mẹ mình nói như vậy, Hạ Tinh Thần cũng không nói thêm gì nữa.
...!
Mười giờ hơn, cô đúng giờ xuất hiện ở sân bay.
Trong phòng chờ VIP, hầu hết các nhân viên đều đến rồi.
Hạ Tinh Thần đi qua tự giới thiệu, bắt tay với bọn họ, sau đó ngồi bên cạnh chuẩn bị tư liệu, cả người còn mê mẩn, yếu ớt vô lực.
Lúc này, Tiêu Hâm và một cô gái khác tên Nguyễn Thanh đang uống đồ uống nóng ngồi ở phía đối diện, cô nghe thấy hai người hạ giọng nói chuyện.
“Cô nói xem có phải sự thật hay không? Trên danh sách căn bản không có anh ta.”
“Tôi cũng mới vừa nghe.
Đoán chừng thật rồi.”
Tiêu Hâm kích động: “Nếu là sự thật thì thật tốt quá.
Anh ta không tự mình chọn phiên dịch chứ?”
Nói đến này, Tiêu Hâm đặt đồ uống trong tay xuống: “Không được, tôi không thể uống nữa, cái này calo cao, tôi phải giữ dáng thật đẹp.” Nói xong lấy gương từ trong túi xách ra, cẩn thận soi, trang điểm lại: “Lát nữa nhất định phải để anh ta chọn tôi làm phiên dịch.”
“Tôi đây cũng sẽ không yếu thế!” Nguyễn Thanh cũng bắt đầu trang điểm lại.
Hạ Tinh Thần không biết hai người đang nói chuyện về người nào, chỉ là nâng mắt nhìn các cô một cái, lại tiếp tục ở trên notebook gõ gõ đánh đánh.
Nguyễn Thanh liếc nhìn cô một cái, nhiệt tình nói: “Tinh Thần, ngay cả trang điểm cô cũng chưa làm, người khác nhìn thấy sắc mặt này của cô xem ra không tốt lắm đâu, có muốn trang điểm một chút không? Tôi có đồ này, cho cô mượn dùng.”
“Không cần.” Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Ở trên máy bay lâu như vậy, không cần trang điểm đây, tôi cứ như vậy thôi, dù sao trừ cô ra trong nhóm cũng không ai quen biết tôi cả.”
Nguyễn Thanh cười cười, cất đồ trang điểm đi: “Cũng được.
Dù sao bản thân cô lớn lên đã xinh đẹp, quá hoàn hảo rồi, không trang điểm cũng đẹp hơn chúng tôi.”
Khuôn mặt nhỏ, mũi nhỏ, miệng nhỏ, không trang điểm càng có vẻ thanh tú hơn.
Tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng lại động lòng người.
Bộ dáng này còn không phải có thể chọc cho đàn ông đau lòng?
Tiêu Hâm rất không thích Nguyễn Thanh nói như vậy, liếc liếc mắt một cái nhìn Hạ Tinh Thần: “Người ta khinh thường không muốn tranh thủ tình cảm với chúng ta.
Cô ta chỉ xem trọng ngài tổng thống, lớn lên xinh đẹp như vậy, ngài tổng thống cũng sẽ thích cô ta thôi!”
Lời này, không phải là không châm chọc.
Lần trước cô cùng Vị Ương nói chuyện phiếm, Vị Ương nói giỡn bị Tiêu Hâm nghe được, cô ta nhớ đến bây giờ, châm chọc đến bây giờ, Hạ Tinh Thần cũng thực sự cạn lời.
Tiêu Hâm là người hay ghen tị, ban đầu lúc Hạ Tinh Thần được đặc cách lần nữa trúng tuyển vào bộ ngoại giao, cô ta đã rất khó chịu với cô rồi.
Sau đó trong buổi tiệc từ thiện, cô một thân lễ phục cùng châu báu giá trị nổi bật cả buổi tiệc, Tiêu Hâm kia trong lòng càng thêm ghen ghét, không hề che giấu.
Hạ Tinh Thần không tiếp lời cô ta, chỉ là không khỏi nhớ tới Bạch Dạ Kình…
Hiện tại, anh còn đang giận cô sao?
Thực ra, ngày hôm qua cô nói lời nói kia không phải là lời nói lý trí, chỉ vì quá lo được lo mất mà thôi.
Đối với con trai, cô lo được lo mất, giống như một khi không cẩn thận sẽ mất đi.
Mà đối với anh… càng là lo được lo mất… Bởi vì, cô chưa từng có cảm giác có được.
Bên người anh trông như không có bất cứ phụ nữ nào, nhưng mà lại có không ít phụ nữ ở phía sau ùn ùn kéo tới đòi phải gả cho anh, hơn nữa, người nào người nấy đều có tư cách ở bên cạnh anh hơn cô….