TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI



"Vậy tớ thoải mái hơn cậu.

Cả hai mẹ của tớ đều không nhắc gì đến chuyện này.

"
"Thế hai cậu thì sao? Khi nào cậu sẽ kết hôn?"
"Bọn tớ sao..." Hạ Tinh Thần khi trả lời vấn đề này, theo bản năng liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình luôn luôn khôn khéo, tự nhiên biết hai đứa con gái các cô đang nói chuyện gì, nhưng cũng không lên tiếng.
Cô nói: "Thật ra tớ cũng không rõ lắm, bọn tớ cũng không nói đến chuyện này."
"Lúc trước không phải nói qua năm mới sẽ kết hôn luôn sao? Bây giờ chắc cục Dân chính đã làm việc được một tuần rồi."
"Ừm...chỉ là, cũng không quan trọng, đều giống nhau cả mà." Hạ Tinh Thần đoán Bạch Dạ Kình hẳn là quá bận, có lẽ tạm thời chưa nghĩ xong chuyện này.

Cô cũng không gấp, chỉ nói: "Chúng tớ dứt khoát chờ hai người bọn cậu đi, tớ cảm thấy kết hôn hay không kết hôn cũng vậy, như nhau cả thôi, không có chuyện gì tốt."
Hiện tại một nhà ba người đều ở cạnh nhau, hai người bọn họ tuy rằng vẫn chưa chính thức kết hôn, thế nhưng, ngẫu nhiên vẫn sẽ xưng hô là ngài Bạch, Bạch thái thái, hiện giờ anh ở trước mặt truyền thông cũng đều công khai gọi cô là phu nhân, bọn họ cũng đã mở miệng gọi cô là Phu nhân tổng thống, cô cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, mà ngược lại là tiếp nhận rất thản nhiên.
Vì vậy hai người bọn họ nói với nhau, miễn là có cảm xúc tình cảm với nhau, thực tế giấy chứng nhận cũng không phải là rất quan trọng!
Nhưng mà, đây là trong lòng cô nghĩ như vậy, ngài Bạch ở một bên cũng không biết.


Chỉ cảm thấy câu cuối cùng Tớ cảm thấy kết hôn hay không kết hôn cũng vậy, như nhau cả thôi, không có chuyện gì tốt của cô vô cùng không vừa tai.
Cho nên, khi Hạ Tinh Thần cúp điện thoại, ghé mắt nhìn, liền phát hiện sắc mặt ngài Bạch có chút thối, hình như không tốt lắm.
"Làm sao vậy?" Cô không hiểu.
"...!Không sao.

"
Anh luôn khó nắm bắt.

Chỉ cho cô hai từ.

Còn lạnh nhạt với cô.
Hạ Tinh Thần cảm thấy tính tình của anh rất khó hiểu, chính mình cũng rất vô tội, nên cũng không dỗ dành anh nữa mà chỉ ngồi một bên.

Cuối cùng thật sự là rất nhàm chán, dứt khoát cầm điện thoại di động tùy tiện chơi, chơi cắt hoa quả.
Bạch Dạ Kình liếc mắt một cái:"Vô vị, chả có gì hay ho."
Cô hừ một tiếng, rất khó chịu: "Em cứ vô vị vậy đấy.

Ngài Bạch cũng không phải là lần đầu biết."
"Thừa nhận mình vô vị, còn có thể hùng hồn như vậy, chỉ sợ em vẫn là người đầu tiên."
Hạ Tinh Thần da mặt dày tiến lại gần: "Anh hối hận à?"
Bạch Dạ Kình nhíu mày: "Còn kịp không?"
"Không còn kịp nữa rồi." Cô sờ sờ bụng mình: "Cho dù em và Đại Bạch đều cho phép anh đổi ý thì vật nhỏ này cũng sẽ không cho anh đổi ý."
Nói với cô hai câu, lúc này mặt thối của Bạch Dạ Kình vừa rồi lại âm thầm biến đổi.
Anh cảm thấy mình cũng rất dễ dỗ.
Duỗi tay qua, một lần nữa cầm lấy tay cô, nói: "Cất điện thoại di động đi, đừng chơi trên xe nữa, còn chơi nữa em sẽ thấy choáng, buồn nôn đó."
Đúng là rất choáng.
Tuy rằng hiện tại cô còn chưa có trải qua thai nghén, nhưng lúc trước lúc mang thai Đại Bạch lại nôn lên nôn xuống.

Cho nên cô cũng không dám sơ suất, chỉ vội vàng ngoan ngoãn cất điện thoại di động vào trong túi.
Lúc này mới hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Sáng sớm, anh dẫn cô ra ngoài, nói là hẹn hò, nhưng mà, cũng không nói với cô rốt cuộc là hẹn hò gì.
"Đi làm chút chuyện mà em mà cảm thấy ‘không có chuyện gì tốt’."
Hạ Tinh Thần vốn vẫn không hiểu rõ lời này.


Những gì Vị Ương nói qua điện thoại lúc trước, thật ra cô đã hoàn toàn quên mất rồi.

Kết quả, chiếc xe chạy thẳng đến trước cục Dân chính, lúc này cô mới giật mình hiểu ra.
Thì ra, cái gọi là không có chuyện gì tốt của anh, hóa ra lại là —— lĩnh giấy chứng nhận kết hôn!
"Sao cũng không nói trước với em một tiếng?" Cô kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm ba chữ ‘Cục Dân chính’ một hồi lâu mới lúng ta lúng túng cởi dây an toàn ra.
"Đã nói với em trước một năm rồi, còn kêu không nói trước?"
"..."
Hạ Tinh Thần đi xuống từ trên xe, Bạch Dạ Kình khoác quần áo lên vai cô.

Cô nói: "Nhưng mà, em căn bản không biết hôm nay là tới đây, cho nên cái gì cũng không mang theo."
Đừng nói là sổ hộ khẩu, ngay cả chứng minh thư cũng không mang theo.
Huống hồ, đây nào phải đi hẹn hò?
"Có người mang theo là được." Bạch Dạ Kình dắt cô đi thẳng vào trong.
Vẫn còn sớm, các nhân viên của cục Dân chính vừa mới đi làm.

Hôm nay cũng không phải là ngày lễ đặc biệt gì, hơn nữa lại vừa mới qua năm mới, còn rất lạnh, hiện tại người đến nhận giấy chứng nhận một người cũng không có.
Hai người yên lặng đi vào, tựa như một đôi người yêu bình thường.
Lúc đi vào, nhân viên cục Dân chính còn đang ăn sáng, nghe được tiếng bước chân, chỉ tùy ý liếc mắt một cái, nói: "Sao sớ..."
Chữ sớm cuối cùng còn chưa nói ra, ánh mắt người nọ lại mạnh mẽ nhìn lại.

Trong nháy mắt tiếp theo, bữa sáng bất thình lình bị sặc đến ho khan, nhưng lại không hề uống một ngụm nước mà lập tức cung kính đứng dậy, chào hỏi: "Ngài tổng thống!"
Một câu nói này, cũng làm cho các nhân viên khác nhao nhao nhìn qua.

Sau đó, gần như phản ứng giống như người vừa rồi.
Sau đó tất cả mọi người ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, vội vàng làm giấy chứng nhận cho bọn họ.
Lại là những thủ tục rườm rà.
"Cũng may đã có kinh nghiệm, bằng không điền mấy loại thủ tục này rất phiền phức." Cô vừa nhanh chóng điền chỗ trống, vừa lẩm bẩm.
Bạch Dạ Kình tiếp lời: "Đây cũng không phải là kinh nghiệm gì tốt."
Cô không khỏi nhớ tới chuyện lần trước hai người đến cục Dân chính.

Khi đó vốn tưởng rằng hết thảy bụi bặm đều lắng xuống, kết quả bị lão gia tử lão thái thái giữa đường chặn lại.


Bây giờ nhìn lại, hẳn là đã qua lâu như nửa thế kỷ rồi.
"Bạch Dạ Kình."
"Ừ?"
"Lần này...!Hẳn là sẽ không có ai ngăn cản chúng ta nữa chứ?" Cô hơi lo lắng.
"Yên tâm viết đi, không ai biết đâu." Anh cầm bút thoải mái tự nhiên viết lên trên giấy, sau khi lưu loát viết xuống ba chữ "Bạch Dạ Kình", mới ghé mắt nhìn cô: "Chỉ cần em không đổi ý, thì chuyện kết hôn hôm nay cũng đã định xong rồi."
Người này bụng dạ sao mà đen tối thế không biết.
Hạ Tinh Thần cuối cùng cũng hiểu được, chuyện kết hôn hôm nay ngay cả người trong cuộc như cô cũng không được tiết lộ.

Hiển nhiên là do chuyện lần trước, anh cũng có bóng ma tâm lý.

Vì không để lộ, ngay cả Hạ Đại Bạch anh cũng phải bí mật.
"Nếu bây giờ em thật sự muốn đổi ý thì vẫn có thể lùi bước sao?"
"Cho dù anh và Đại Bạch đồng ý thì vật nhỏ trong bụng em cũng sẽ không cho em lùi bước đâu."
"..."
Người này lại dám lấy câu nói của cô để chặn cô.
Cô cười, cũng không dông dài nữa, vội vàng "soạt soạt" vùi đầu tiếp tục viết.

Ừm, quả thật phải nắm chặt thời gian, lần trước đến lĩnh giấy chứng nhận chính là do bị chậm trễ thời gian nên cuối cùng mới náo loạn đến không thành công.
"Hai vị, xin hãy đặt sổ hộ khẩu ở đây, đi qua phòng bên cạnh chụp ảnh ạ."
Nhân viên làm thủ tục cung kính, cẩn thận hầu hạ bên cạnh.
Cũng không biết là Bạch Dạ Kình lấy sổ hộ khẩu từ đâu ra.

Hơn nữa, của cả hai người đều ở đây.
Hạ Tinh Thần hoài nghi hôm nay trước khi ra khỏi cửa anh lên lầu một chuyến chính là đi lấy thứ này.
Cả hai cùng nhau đi về phía chụp ảnh.

Hạ Tinh Thần hỏi anh: "Rốt cuộc anh bắt đầu tính toán chuyện hôm nay từ khi nào vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc