Hạ Tinh Thần không dám suy nghĩ nhiều.
Chờ sau khi tắm rửa xong đã là mười phút sau, Hạ Tinh Thần ôm cậu bé ra khỏi phòng tắm, kết quả, người ngồi trong phòng khách đâu rồi?
Cô nhìn quanh một vòng rồi nhìn về phía cửa, quả nhiên giày của anh không còn nữa.
"Ơ, Tiểu Bạch đi rồi sao?"
"Ừ, có vẻ là như thế." Hạ Tinh Thần nhỏ giọng nói.
Cô bế đứa bé vào phòng ngủ, sau khi đắp chăn cho đứa bé xong mới đóng cửa đi ra ngoài.
Cô theo bản năng bước tới cửa, mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Hành lang dài vắng tanh.
Cô lại không nhịn được đi đến bên cửa sổ nhìn xuống tầng dưới, dưới ánh đèn đường, chiếc xe bắt mắt cũng không còn nữa.
Có vẻ như anh đã thực sự đi rồi…
Trong lòng Hạ Thiên Tinh xẹt qua một tia cô đơn, tiếp đó lại cảm thấy mình lo được lo mất như vậy có chút buồn cười.
Cô gạt những suy nghĩ lộn xộn này đi, ngồi trên sô pha định thu dọn một chút những thứ vừa mua.
Ánh mắt vô tình nhìn thấy đồ vật trên bàn, cô dừng lại một lúc.
Trên cái bàn nhỏ không biết từ khi nào đã đặt hai món đồ khác nhau, một là băng dán cá nhân, một là kem trị sẹo.
…
Hạ Tinh Thần hơi chớp mắt, nhìn ngón tay của mình vừa bị cứa rách trong siêu thị, ánh mắt lại nhìn xuống vết sẹo trên mắt cá chân, nhất thời trong lòng cảm thấy xúc động.
Băng dán cá nhân rõ ràng là vừa nãy mua trong siêu thị, cô lại không biết anh lấy lúc nào.
Môi cô hơi cong lên, dán băng dán cá nhân lên tay, lại rút tăm bông ra bôi thuốc trị sẹo lên mắt cá chân.
Tắm rửa xong, nằm trên giường.
Hạ Đại Bạch đang ngủ say sưa, cảm giác được cô đi tới, cái đầu nhỏ dụi vào lòng cô, nhẹ nhàng cọ.
Hạ Tinh Thần ôm chặt lấy thằng bé, xoay người tắt điện đi.
“Đại Bảo, Tiểu Bạch đi thật rồi sao?”
“Ừ.”
“Vậy mẹ thật sự không quay lại nữa sao?” Thằng bé lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ, có chút mơ hồ không rõ.
Hạ Tinh Thần khẽ “ừ” một tiếng.
“Vậy thì một mình Tiểu Bạch sẽ cảm thấy cô đơn thì phải làm sao?”
Hạ Tinh Thần không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vỗ đầu thằng bé: “Ngủ đi, sáng sớm ngày mai con còn phải đi học.”
Đứa bé rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cô nằm trên giường nhưng mãi cũng chưa ngủ được.
…
Ngày hôm sau.
Vừa sáng sớm ra Hạ Tinh Thần đã làm bữa sáng rất thịnh soạn, một người lớn một trẻ nhỏ không ăn hết.
Hạ Đại Bạch nói: “Nếu có Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi, Tiểu Bạch chắc chắn có thể ăn hết hộ chúng ta.”
Hạ Tinh Thần thì không nghĩ là như vậy.
Anh đường đường là ngài Tổng thống, có lẽ là ăn không quen mấy món cháo thanh đạm và quẩy chiên của cô.
Ăn xong, Hạ Tinh Thần dẫn thằng bé đi rửa tay rửa mặt, kết quả vòi nước trong nhà tắm bị hỏng, bắn vào cả người cô khiến cô ướt sũng, đến cả đầu của nhóc con cũng dính nước.
Hạ Đại Bạch lại than thở: “Lúc này nếu như có Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi, Tiểu Bạch chắc chắn có thể sửa lại cho chúng ta.”
Trái một câu Tiểu Bạch, phải một câu Tiểu Bạch.
Hạ Tinh Thần sao có thể không biết tâm tư của thằng nhóc này chứ.
Cô lấy khăn bông lau sạch nước trên đầu cho thằng bé, giả vờ tức giận: “Nếu như con còn nhắc đến Tiểu Bạch với mẹ, sau này con đến ở với Tiểu Bạch đi, đừng quan tâm đến mẹ nữa.”
Hạ Đại Bạch bĩu cái môi nhỏ, không dám nói gì.
Chỉ khẽ giọng trách móc: “Hai người là cặp bố mẹ không thể khiến người ta bớt lo được mà.”
…
Ở một bên khác.
Dư Trạch Hạo gọi điện thoại cho Dư Trạch Nam, Dư Trạch Nam vừa quay về nước, ngủ đến mức mê mệt, không hề muốn tỉnh dậy, kết quả anh trai ở bên kia nổi giận, bảo anh ta đến đó trong vòng mười phút.
Vừa nghe thấy giọng điệu kia, anh ta nào còn dám ngủ nhanh chóng thay quần áo, lái xe thể thao đi đến đó.
Khi Dư Trạch Nam bước vào phòng làm việc của Phó Tổng thống, Dư Trạch Hạo đang đứng ở bên cửa sổ hút thuốc.
Mặc dù lần này anh ta thua Bạch Dạ Kình không ngồi lên được vị trí Tổng thống của nước S, nhưng tuổi còn trẻ mà có thể đảm nhiệm Phó Tổng thống đã là năng lực đáng kinh ngạc rồi.
Vì vậy, anh ta cũng vẫn luôn là đối thủ hàng đầu có thể kiềm chế và cạnh tranh với Bạch Dạ Kình.
“Anh à, mới sáng sớm, có chuyện gì mà gấp thế?” Dư Trạch Nam nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha to rộng.
Mông vừa chạm đến ghế sô pha, thân thể đã không ngồi ngay ngắn được, thân người vừa ngả ra, lại muốn ngủ tiếp.
Dư Trạch Hạo dập tắt điếu thuốc, quay người lại nhìn thấy bộ dạng uể oải của anh ta, đôi mắt lạnh lùng trầm xuống, lườm anh ta: “Ngồi thẳng lên.”
Dư Trạch Nam kêu "ôi trời" một tiếng, không thể không ngồi thẳng dậy.
Dư Trạch Hạo hỏi: “Dạo này em có gặp Hạ Tinh Thần không?".
Truyện Phương Tây
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Dư Trạch Nam thả lỏng hơn một chút, lắc đầu: “Em ở Philippines hơn nửa tháng, muốn gặp cũng không gặp được.”
Ngón tay của Dư Trạch Hạo chỉ vào anh ta: “Em từng hứa với anh rằng chắc chắn có thể theo đuổi được cô ấy.
Bây giờ thì thế nào?”
“Không phải vì em chưa chính thức theo đuổi cô ấy hay sao? Anh vội làm cái gì chứ.
Anh chưa yêu bao giờ, nên không biết làm thế nào để theo đuổi con gái.
Theo đuổi con gái giống như hầm canh vậy, phải nhỏ lửa hầm từ từ.
Đâu giống như anh, gặp được người mà mình thích cũng không quan tâm cô ấy có đồng ý hay không, đã trực tiếp ôm chặt không chịu buông, dây thừng có chắc đến mấy thì sớm muộn gì cũng đứt thôi.”
Khóe môi Dư Trạch Hạo rung nhẹ.
Lời của Dư Trạch Nam, đã chạm đến nỗi đau của anh ta.
Anh ta yêu một người phụ nữ yêu đến mức bản thân cũng cảm thấy mê muội, nhưng cho dù anh ta dùng cách gì, hao tốn tâm tư như thế nào, đối phương vẫn lòng dạ sắt đá, từ đầu đến cuối không động lòng.
Anh ta đã từng bỏ qua cả thể diện theo đuổi người phụ nữ bây giờ mất hết cả thể diện.
“Lửa nhỏ hầm từ từ?” Dư Trạch Hạo hừ lạnh, đương nhiên là không đồng ý với phương pháp của Dư Trạch Nam: “Kết quả của lửa nhỏ hầm từ từ chính là cô ấy đã bị người khác hớt tay trên rồi.”
“Ai hớt tay trên?” Dư Trạch Nam cau mày, nghĩ ngợi: “Mối tình đầu của cô ấy ư? Không phải tên đó đã đính hôn rồi sao.”
Dư Trạch Hạo lấy một chiếc túi da từ trong ngăn kéo ra ném lên người anh ta: “Em tự lấy ra mà xem.”
“Nếu như là tên đó thật, anh à, anh cần gì phải bận tâm, anh ta không phải là tình địch đáng gờm gì...” Một chữ cuối cùng, mắc trong cổ họng Dư Trạch Nam ra được một nửa, rồi mất luôn.
Anh ta nhìn chằm chằm bức ảnh, hồi lâu, cảm thấy chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi.
Vẫn còn kinh ngạc, ánh mắt đã tối sầm lại.
“Anh, bức ảnh này là ghép phải không?”
Bức ảnh rõ ràng là chụp trộm.
Địa điểm là trên xe buýt.
Còn nội dung anh ta không dám nhìn thêm.
Chỉ là nhân vật này ở đây ngoài Hạ Tinh Thần ra, một người khác vốn không phải mối tình đầu của cô, mà là Bạch, Dạ, Kình.
Dư Trạch Nam cảm thấy mình có thể nghĩ ra được thì chỉ có thể là photoshop mà thôi, nếu như là photoshop, anh trai của anh ta sao có thể mang ra cho anh ta xem.
“Em không ngờ hai người họ… Sẽ ở cùng nhau.” Mãi sau Dư Trạch Nam mới từ trong kinh ngạc định thần lại, giọng nói trầm hơn nhiều.
Anh ta không ngờ rằng Bạch Dạ Kình lại là vai chính, cũng không ngờ rằng sẽ là ảnh chụp sẽ tình cảm như vậy.
Anh ta không ở đây chỉ mới có nửa tháng mà cô vơis Bạch Dạ Kình đã phát triển đến bước này rồi.
Lúc đầu khi hai người họ gặp nhau trên sân bóng, thậm chí còn chưa quen biết nhau..