TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Chỉ giả bộ như không hiểu, cô quay người đi ra ngoài: "Bây giờ đã mặc xong đồ rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi."
Nói xong, bước chân cũng không dừng lại mà đi về phía cánh cửa, vội vàng kéo cửa.

Dù đã bước đến cạnh cánh cửa rồi nhưng cô vẫn cảm thấy có ánh mắt nóng rực như thiêu đốt ở phía sau lưng.

Nhịp tim của cô giống như đánh trống, dồn dập.

Bạch Dạ Kình thích thú khi nhìn thấy cô bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy trêu chọc cô cũng là một chuyện rất thú vị.

Có nhiều bệnh nhân trong các khu cách ly.

Các quan chức, nhân viên y tế và phương tiện truyền thông chính thức đều theo sát Bạch Dạ Kình, Hạ Tinh Thần là người nhà của bệnh nhân và đi phía sau cùng.

Sau khi vào khu phòng bệnh, anh chân tình giao tiếp với bệnh nhân.

Khi bắt tay bệnh nhân, anh còn đặc biệt tháo găng tay.

Trái tim của Hạ Tinh Thần trở nên căng thẳng, cô đứng phía sau, nhớ lại lúc trước anh dặn dò mình rằng dù có xảy ra chuyện gì cũng không được cởi khẩu trang và găng tay, cô như muốn tiến lên giúp anh đeo găng tay, nhưng cô không thể làm thế trước mặt mọi người, việc cô có thể làm chỉ là ngước nhìn anh…
Vả lại, đứng ở vị trí này, khi mà người dân đang phải đối đầu với khủng hoảng nguy kịch, thế thì sự sống chết của anh đều không đáng nhắc tới.

Mọi người dừng lại trước một khu cách ly.

Vẻ mặt Phó Dật Trần trở nên nghiêm nghị: "Thưa ngài, khu cách ly này là cho những trường hợp mới được nhận vào.

Vi rút vẫn còn rất dễ lây lan, vì vậy chúng tôi đề nghị ngài không nên vào trong lúc này."

Bạch Dạ Kình không đáp lại, chỉ quay đầu liếc nhìn Hạ Tinh Thần một cái.

Hạ Tinh Thần cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng cô không muốn để Bạch Dạ Kình đi vào và mạo hiểm với mình.

Vốn dĩ cô chỉ nhờ anh mở lời giúp đỡ, nhưng cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đích thân đến đây.

"Bác sĩ Phó, thưa ngài Tổng thống, bên trong rất nguy hiểm, vậy hãy để tôi vào một mình." Hạ Tinh Thần tiến lên vài bước và dừng lại bên cạnh Phó Dật Trần.

Lãnh Phi cũng nói: "Thưa ngài, hai ngày nữa ngài hãy đến thăm."
Bạch Dạ Kình nhìn cô với ánh mắt thâm trầm sâu sắc, cô không thể hiểu được suy nghĩ của anh.

Ngay sau đó, lại nghe thấy lệnh của anh: "Tất cả mọi người đều lùi lại đi.

Không cần phải đi theo vào căn phòng này."
Lãnh Phi lập tức hiểu ra ý đồ của anh, hiển nhiên không thể đồng tình với anh: "Thưa ngài, chuyện này rất nguy hiểm.

Ngài còn rất nhiều hoạt động chính trị cần phải xử lý."
"Cậu cũng lui ra đi." Bạch Dạ Kình trực tiếp cắt ngang lời nói của Lãnh Phi, giọng điệu dứt khoát, khiến người ta không thể chối cãi.

Lãnh Phi liếc nhìn Phó Dật Trần, hiển nhiên là muốn ra hiệu cho Phó Dật Trần cũng nói điều gì đó, Phó Dật Trần lộ vẻ bất lực, chỉ có thể nói: "Đi thôi, cô Hạ, cô thì ở lại."
Một lúc sau, mọi người đều rời đi.

Hành lang đông đúc ban đầu, đột nhiên chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vừa mới hồi nãy thôi vẫn còn là người mà cô không thể với tới, dường như đã đến bên cạnh cô ngay lập tức, gần đến mức không nói ra được khoảng cách.


"Không vào sao?" Anh liếc nhìn cô vẫn còn đang ngẩn người.

Hạ Tinh Thần tỉnh táo lại và lắc đầu: "Một mình tôi vào là được rồi, anh chờ ở bên ngoài đi, bên trong rất nguy hiểm."
Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, duỗi cánh tay dài ra, tự nhiên nắm lấy tay cô.

Lòng bàn tay của người đàn ông độc đoán bao lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, hơi nóng thiêu đốt xông thẳng vào tim cô qua làn da trên mu bàn tay.

Trái tim cô bỗng đập ‘thịch’ một tiếng.

Cảm giác này khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn, hoảng hốt không yên.

Cả cơ thể giống như đang bước trên mây, mặc dù đang lơ lửng.

Nhưng cũng giống như đi trên lớp băng mỏng, dường như nếu không cẩn thận thì có thể bị ngã xuống, đến mức thịt nát xương tan.

"Đừng làm thế." Cô vô thức cố gắng vùng ra khỏi lòng bàn tay của anh, cô ngẩng đầu lên và cẩn thận liếc nhìn camera: "Chỗ này lắp camera ở mọi nơi."
"Bớt dài dòng đi." Bạch Dạ Kình không nói lời nào, đẩy cánh cửa phòng bệnh, dắt cô đi về phía trước.

Hạ Tinh Thần thâm tình nhìn bóng lưng rộng của anh, trong lòng trỗi lên đủ loại cảm xúc.

Người đàn ông này có thân phận cao quý, được bảo vệ như thép trong mọi chuyến đi, có thể thấy sức khỏe của anh quan trọng như thế nào đối với toàn đội.

Giờ đây, anh đã biết khu vực này nguy hiểm đến mức nào, nhưng anh sẵn sàng đồng hành cùng cô trong chuyến mạo hiểm này.

"Đều đã vào trong rồi, còn ngẩn người cái gì!" Bạch Dạ Kình kéo tay Hạ Tinh Thần: "Đi đi, nhưng cô chỉ có mười phút."

Hạ Tinh Thần tỉnh táo trở lại, nhìn anh, sự cảm kích và biết ơn hiện rõ trong ánh mắt của cô.

Một lúc lâu sau, cô mới quay người đi đến bên Hạ Quốc Bằng đang nằm trên giường.

Lúc này Hạ Quốc Bằng cũng nhìn thấy con gái mình, dường như không dám tin, ông ta đột nhiên ngồi dậy khỏi giường: "Tinh Thần."
Lúc này.

Trong phòng giám sát rộng rãi, bốn người đã được sắp xếp làm khách mời.

"A, sao có thể xảy ra chuyện này?" Lý Linh nhìn chằm chằm màn hình, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ không dám tin: "Làm sao mà ngài Tổng thống lại có thể nắm tay Hạ Tinh Thần chứ?"
Khi lời nói của bà ta vang lên, vào lúc này, ba người còn lại cũng đang nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt.

Bà cụ trầm tư như đang có điều suy nghĩ, còn ánh mắt của Hứa Nham trở nên âm u đến mức không còn sót một tia sáng nào.

Trong một khoảng thời gian dài, ánh mắt anh ta chỉ dừng lại ở đôi tay nam nữ đang siết chặt trên màn hình.

Tuy rằng không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng anh ta chỉ cảm thấy cảnh tượng này như đâm xuyên ngực của mình, lẽ nào giống như suy đoán của bà cụ, Tinh Thần và ngài Tổng thống.

Nhưng làm sao có thể? Rõ ràng họ là những người ở hai thế giới không có giao điểm nào cả.

Hạ Tinh Không nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, đôi mắt oán hận sắc bén như kiếm.

Chết cũng không tin Tổng thống của đất nước họ lại nắm tay với một người bình thường như Hạ Tinh Thần, hơn nữa còn là người có con trước khi kết hôn.

Nhất định là có lý do đặc biệt nào đó, đúng thế, nhất định là như vậy.

Cô ta âm thầm suy nghĩ trong lòng, sự đố kỵ trong lòng cuối cùng cũng bị cô ta tự an ủi đè nén, vừa quay mắt lại thì nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Hứa Nham.

Khoảnh khắc ấy, ngọn lửa trong lòng cô ta bỗng nhiên không thể không bùng cháy lên.


Hạ Tinh Thần cảm thấy khó chịu khi chứng kiến ba mình trở nên gầy guộc trong vòng vài đêm.

Khi bước đến giường bệnh, mắt cô bỗng đỏ hoe.

"Sao con vào được đây?" Hạ Quốc Bằng kích động vươn bàn tay gầy guộc của mình nắm chặt tay cô.

Căn bệnh quá ghê gớm, đến nỗi ngay cả giọng nói của ông ta cũng run rẩy.

"Là anh ấy dẫn con đến." Hạ Tinh Thần ngồi xuống mép giường, quay lại với đôi mắt đỏ hoe.

Bạch Dạ Kình bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cô, chậm rãi đi tới, đứng ở trước giường.

"Ngài Tổng thống." Hạ Quốc Bằng lộ vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Ông ta cho rằng mình bị căn bệnh dày vò nên bị hoa mắt.

Lấy tay dụi mắt, nhưng bóng dáng người kia vẫn ở đó.

Hơn nữa vẫn là ngài Tổng thống.

Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu, trầm giọng an ủi: "Ông Hạ, ông đừng quá lo lắng, viện nghiên cứu đã có bước đột phá lớn, loại thuốc chữa có hiệu quả sẽ được nghiên cứu nhanh thôi."
Lời nói của anh rất đơn giản, nhưng lại có sức mạnh khiến người ta an tâm.

Hạ Tinh Thần nghe vậy, nhưng vẫn chưa yên tâm nổi, hai tay ôm lấy Hạ Quốc Bằng: "Ba, ba cũng nghe rồi đấy.

Dù có ốm cũng không thể từ bỏ, nhất định phải lấy lại tinh thần.

Bên ngoài, bà nội và mọi người đều đang chờ ba được ra viện.".


Bình luận

Truyện đang đọc