"Tôi sẽ không đính hôn cùng cô ta..." Anh hôn lên môi cô, giọng nói thì thầm nhỏ vụn: "Hạ Tinh Thần, em nhớ kỹ câu này cho tôi!"
Lần này, cô nghe rõ rồi, rất rõ ràng, nhưng mà tại sao? Sao đột nhiên lại nói rằng sẽ không đính hôn nữa? Cũng chẳng báo trước bất cứ điều gì.
Có điều, cô chưa kịp suy nghĩ thật kỹ những vấn đề ấy thì đôi môi nóng ran của anh đã lao đến một lần nữa như vũ bão, lần này, cô cũng không từ chối anh, cũng chẳng còn sức để từ chối nữa rồi, cứ như vậy bị anh hôn đến hơi thở trở nên dồn dập, đầu óc choáng váng đổi hướng sang một bên.
Không biết bao lâu sau, hai người bọn họ mới buông nhau ra, làn nước nóng hổi ở đáy mắt Hạ Tinh Thần vẫn chưa tiêu tan, hai cánh tay cô không kiềm chế được mà đặt lên cổ Bạch Dạ Kình, đợi tới khi định thần lại mới vội vàng rút tay về, ngượng ngùng nằm sát cạnh anh.
Dục vọng trong ánh mắt Bạch Dạ Kình lại vô cùng rõ ràng, không chút e ngại như thiêu như đốt cô, nguy hiểm chết người.
Toàn bộ cảnh tượng này, muốn bao nhiêu mập mờ sẽ có bấy nhiêu mập mờ.
"Tôi...!tôi lên trên tầng trước đây." Hạ Tinh Thần liếm liếm bờ môi hơi sưng lên của mình, thấp giọng nói, đồng thời đẩy anh sang một bên rồi chống tay đứng dậy, xoay người định bụng nhanh chóng đi lên tầng, lúc tay cô chạm qua tay của anh bèn cảm thấy nóng ran như lửa, dù đã lên trên tầng, vào trong phòng rồi mà cô vẫn còn nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập loạn xạ của mình vang lên.
Trái tim cô, đang vô cùng hỗn loạn.
Lúc thì anh nói rằng anh sẽ không đính hôn, lúc lại là chuyện Lý Linh đem bán mình đi năm năm trước, thậm chí cô còn không biết rốt cuộc giờ đây cô nên cảm thấy vui vẻ hay buồn bực nữa.
Tất cả mọi thứ đều bất ngờ ập tới khiến cô trở tay không kịp.
Nhìn theo bóng lưng vì hoảng loạn có mà chạy biến đi mất, ánh mắt của Bạch Dạ Kình bỗng trở nên trầm lặng hơn một chút, ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ lên môi một cái, dường như nơi ấy vẫn còn lưu lại dư vị của Hạ Tinh Thần, cái cảm giác này khiến anh thấy trong người rạo rực, khó mà kiềm chế.
Đây chỉ là một chút cảm xúc tốt đẹp thôi ư? Nói chung, chính anh cũng không thể thuyết phục nổi chính mình.
Chuyện của năm năm trước, có lẽ cũng là một sự sai lầm, nhưng mà, đã sai càng sai, như thế cũng tốt.
"Tiểu Bạch, ba sẽ không lấy mẹ kế cho con đó chứ?" Đang ngẩn người suy nghĩ thì đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hạ Đại Bạch từ tầng trên vọng xuống, anh ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức mặt mũi sa sầm lại một nửa, thằng ranh con này, mấy giờ rồi còn chưa ngủ, lại còn ngó nửa cái đầu ra nhìn trộm thế kia.
"Vừa nãy con nhìn thấy cái gì?" Anh vừa nghiêm giọng hỏi vừa đi lên tầng.
Hạ Đại Bạch nở nụ cười xấu xa, làm bộ xấu hổ lấy tay che mắt: "Nhìn thấy ba giở trò lưu manh với Đại Bảo nhà ta."
"..." Bạch Dạ Kình thực sự cảm thấy may mắn vì vừa nãy đã khống chế thành công bản thân không đi quá giới hạn với Hạ Tinh Thần, bằng không để con trai mình nhìn thấy cảnh đó, sau rồi lại bị Hạ Tinh Thần biết được, e là cô sẽ xấu hổ tới mức cắn chết anh mất.
"Nhìn lén là hành động không tôn trọng người khác! Lần sau con không được phép như vậy nữa nghe chưa?" Bạch Dạ Kình đi lên tầng, định ôm thằng con của mình ném vào trong phòng.
Hạ Đại Bạch cũng đanh đá phản bác lại: "Tiểu Bạch, con nhìn công khai bằng hai mắt! Ở nơi công cộng muốn giở trò xấu xa với người khác mới là hành động không đúng!"
"..." Khóe môi Bạch Dạ Kình co giật một chút, anh lười không muốn nói lại thằng bé nữa, chỉ ra lệnh: "Giờ là mấy giờ rồi, đi ngủ ngay lập tức!"
Hạ Đại Bạch ngẩng cái đầu nhỏ lên, hai tay bấu lấy chân ba: "Vậy Tiểu Bạch ba nói cho con biết, có thật là ba sẽ không cưới mẹ kế cho con không, ba không có lừa Đại Bảo, đúng chứ?"
"Ừ." Anh gật đầu.
Hạ Đại Bạch cảm thấy vui vẻ, bèn cười nói: "Con biết Tiểu Bạch tốt nhất mà!"
Thằng nhóc này đúng là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng! Cũng chẳng biết trước kia ai là người cứ luôn mắng anh là đồ đểu.
"Không phải con định tìm ba dượng sao? Còn tìm nữa không?"
Hạ Đại Bạch lắc lắc đầu, vỗ vỗ anh nịnh bợ: "Nhìn đi nhìn lại, ba ruột vẫn đẹp trai nhất!"
"Nhanh đi ngủ đi!" Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của thằng bé, trong lòng Bạch Dạ Kình bỗng cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Đợi thằng bé ngủ rồi anh mới trở về phòng của mình.
Lúc đi qua phòng Hạ Tinh Thần, bước chân anh bất giác dừng lại, lúc này cô đang làm gì? Có phải đã ngủ say, hay là...!cũng giống anh, không hề buồn ngủ chút nào?
Đúng lúc anh đang mải mê nghĩ ngợi thì cửa phòng ngủ của cô bị kéo ra.
Bạch Dạ Kình thoáng chốc sững người, Hạ Tinh Thần đang mặc một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, tóc dài buông xõa xuống lưng, đứng ở cửa phòng, cửa vừa mở ra đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ trong phòng tỏa ra, vô cùng mê người.
Rõ ràng cô cũng không ngờ rằng anh lại đứng ở đây, trên gương mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Còn chuyện gì sao?" Bạch Dạ Kình mở lời trước.
Trải qua trận hôn môi cuồng nhiệt vừa nãy, trong lòng Hạ Tinh Thần còn chưa bình tĩnh lại, cô nắm chặt lấy tay nắm cửa ngước mắt lên nhìn anh, dưới ánh đèn, mi mắt cô khẽ lay động, long lanh khiến người khác không kìm nổi lòng, nhất định là cô không biết dáng vẻ hiện giờ của mình có bao nhiêu nguy hiểm, khiến người khác bị mê hoặc đến mức nào đâu.
"Tôi nhớ ra vừa nãy tôi quên mất không hỏi anh..." Hạ Tinh Thần dừng lại một chút: "Anh vừa mới nói sẽ không đính hôn với Tống Duy Nhất, sẽ không gặp rắc rối gì chứ?"
Bạch Dạ Kình xoay người lại, đút hai tay vào túi quần, híp mắt nhìn cô một lượt từ đầu xuống chân, ánh mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm: "Em đang lo lắng cho tôi hả?"
"Anh không thể trả lời cho đàng hoàng được à?" Giọng nói của Hạ Tinh Thần trở nên hơi buồn bực, cô lại nói: "Chị Minh Diệp nói các người làm vậy là vì muốn cứu chú anh, còn muốn mượn thế lực nhà họ Tống, nếu không nể mặt bọn họ thì cho dù là cứu chú anh hay đối với tiền đồ của anh sau này, đều sẽ gặp phải bất lợi."
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ như sợi bông, nhẹ nhàng êm ái, vô cùng thuận tai, từng câu từng chữ thể hiện rõ sự quan tâm.
Bạch Dạ Kình mỉm cười: "Xem ra, chị gái tôi thật sự không hề coi em là người ngoài, cái gì cũng nói cho em, chị Minh Diệp..."
Bạch Dạ Kình tỏ vẻ suy nghĩ rất kỹ ba chữ này: "Chị Minh Diệp cũng không phải ai cũng tùy tiện gọi được đâu nha."
"..." Hạ Tinh Thần phát hiện ra, người đàn ông này luôn không tìm được trọng điểm câu chuyện, cô còn đang lo lắng cho anh, vậy mà anh lại hứng thú với việc chế nhạo mình: "Hết cách để nói chuyện tử tế với anh rồi, tôi vào ngủ đây."
Giọng điệu này vừa có chút buồn bực vừa có chút giận dỗi.
Cô xoay người định vào trong.
Bạch Dạ Kình lập tức chìa tay ra kéo cô lại, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông này nắm lấy cổ tay cô khiến trái cô rung động, cô không động đậy, cứ đứng đấy mặc anh ôm.
"Không cần lo cho tôi, tôi tự có sắp xếp." Giọng nói của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô, trầm ấm, có lực, khiến cô cảm thấy trong lòng yên tâm, mà gương mặt của anh cũng không còn mang vẻ đùa bỡn giễu cợt như ban nãy nữa, lúc này anh cực kỳ nghiêm túc và chân thành.
Một lúc lâu sau, cô mới "ừ" một tiếng, khe khẽ gật đầu.
Cuối cùng, lúc buông cô ra để cô vào phòng đi ngủ, Bạch Dạ Kình còn cố ý nhắc nhở cô: "Nhớ khóa cửa lại."
"..." Nghe vậy, nhất thời cô sững người, nhìn ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông này cô lập tức hiểu ra, thế là mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên, đồng thời rút tay về.
Người đàn ông này thật là!
Hạ Tinh Thần nằm lên giường, cô nhìn ngọn đèn ngủ đặt ở đầu giường, không ngủ được.
Anh không đính hôn cùng Tống Duy Nhất, không biết sẽ nguy hiểm tới mức nào đây.
Giờ thiệp mời cũng được gửi đi, ngay cả chữ "Hỷ" cũng đã dán lên tường rồi, phó tổng thống Tống làm sao có thể dễ dàng cho anh bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ, nói hủy hôn là hủy hôn ngay được?
Anh hủy bỏ hôn ước này, thật ra cô vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa có chút vui mừng, nhưng đồng thời cũng rất lo lắng, lo lắng thay cho anh, bộ trưởng Bạch đã nói qua với cô, cho nên cô biết trong chuyện này nặng nhẹ như thế nào, chỉ mong không phải anh nhất thời nông nổi mà hành động mà thôi..