Lời nói không để bụng kia của cô khiến Bạch Dạ Kình tức giận không nhẹ.
Anh ném thức ăn trong tay vào giỏ hàng Hạ Tinh Thần đang xách, tức giận nói: “Anh đi ra bên ngoài chờ em! Mua đồ ăn xong, lướt điện thoại xem tin tức cho anh! Một phút cũng không được chậm trễ!”
Giọng điệu trước sau đều rất bá đạo.
Hạ Tinh Thần nghe xong thì sửng sốt.
Đợi đến lúc phục hồi tinh thần, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh sải bước đi ra ngoài.
Rốt cuộc anh muốn cho mình xem cái gì chứ?
Lúc Hạ Tinh Thần mua đồ ăn, một đường đều suy nghĩ về vấn đề này.
Cuối cùng, cô vẫn lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mở lên.
Cầm giỏ thức ăn, theo bản năng tìm anh.
Không thấy người đâu.
Bỗng nhiên, một thân thể ấm áp bao trùm lấy cô, dán chặt lên lưng cô, không một kẽ hở.
Cô hoảng sợ theo bản năng quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy rõ mặt, trong tay đã nhẹ hẫng, giỏ đồ ăn được anh tự nhiên xách ở trên tay.
Cô mua không ít đồ ăn, giỏ rất nặng, vừa rồi chỉ là một đoạn đường ngắn, cô xách đã cảm thấy có chút phải thở dốc rồi.
Nhưng lúc này Bạch Dạ Kình xách ở trên tay, lại rất nhẹ nhàng.
“Mua xong rồi sao?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Hạ Tinh Thần xoay người lại, đứng cách anh nửa thước, dưới ánh mặt trời sáng sớm, thân hình cao lớn của anh bao trùm lấy cô, loại cảm giác này khiến người ta cảm thấy yên bình hiếm có.
Nếu như, người đàn ông này… Không phải là người đàn ông đã kết hôn…
Cách nhau gần như vậy, cô thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa Eau de Cologne tươi mát trên người anh, cùng đêm đó ở khách sạn KING… Giống nhau như đúc…
Tinh thần cô có chút hoảng hốt, lòng chua xót.
Vốn tưởng rằng sẽ không còn gần anh như vậy nữa, thật sự hoàn toàn không thể ngờ, mới chỉ có một ngày mà anh đã lại xuất hiện trong sinh mệnh của cô rồi.
Đúng là… chán ghét mà…
Như vậy sao có thể khiến cô hoàn toàn dứt ra đây?
Cô thở dài.
Còn chưa phục hồi tinh thần lại, đang muốn nói cái gì, chỉ nghe được người đàn ông mở miệng: “Lấy di động ra, xem tin tức đi.”
Cô nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc là tin tức gì?”
Lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại ra, đang muốn click mở app tin tức, muốn xem xem rốt cuộc anh muốn cô xem cái gì.
Nhưng ngón tay còn chưa chạm vào màn hình, một dãy số đã xuất hiện trên màn hình rồi.
Trên màn hình lập loè hai chữ “Vị Ương”.
“Tôi nghe điện thoại trước.” Hạ Tinh Thần nói với anh.
Xoay người sang chỗ khác, đặt điện thoại ở bên tai.
Trì Vị Ương ở bên kia hừ hừ: “Cậu được lắm, bây giờ biết mở máy rồi hả? Tớ còn tưởng rằng cậu ở Lương Thành chơi đến quên trời quên đất rồi, ngay cả tớ cũng bị vứt bỏ rồi.”
Giọng nói của Trì Vị Ương khó chịu.
“Tối hôm kia không sạc pin, nên bị sập nguồn.
Sau đó vẫn luôn không nhớ phải mở máy.” Hạ Tinh Thần nói dối.
“Hừ, niệm tình cậu đang chăm sóc mẹ cậu, tớ không so đo với cậu.
Nhưng mà, qua sinh nhật của dì thì nhanh chóng trở về đi, dù sao hôn lễ của tổng thống và Tống Duy Nhất cũng không thành, cậu cũng không cần trốn ở quê mà âm thầm đau lòng đâu.”
Hạ Tinh Thần nghe không hiểu: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Nói cái gì là cái gì? Tớ nói cậu qua sinh nhật dì thì nhanh chóng trở về.
Không phải là ngày kia sao?”
“Tớ không nói câu này.”
“Không phải câu này?” Trì Vị Ương suy nghĩ một chút, rồi sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ: “A, cậu nói câu tổng thống và Tống Duy Nhất kết hôn không thành sao?”
Hạ Tinh Thần có chút ngốc, nắm thật chặt di động: “Lời này là có ý gì?”
“Cái gì mà có ý gì? Chính là ý trên mặt chữ đó! Không phải đến lúc này rồi mà cậu vẫn chưa biết gì đấy chứ? Nhưng hôm trước tớ gọi điện cho cậu, rõ ràng cậu nói đã biết rồi còn gì!”
Lúc ấy nói biết, là việc kết hôn của anh và Tống Duy Nhất!
Không nghĩ tới…
Cho nên nói…
Anh ấy… Hiện tại không phải là hoa có chủ, mà là vẫn còn độc thân sao?
Hạ Tinh Thần ngẩng mặt lặng yên nhìn người đàn ông bên cạnh, anh dường như đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi, lông mày nhíu chặt, lộ ra một đôi mắt u trầm quét về phía cô.
Lòng cô rối loạn, không biết tại sao anh không kết hôn, nhưng áp lực và buồn bã luôn ở trong lòng trong nháy mắt tiêu tán.
“Vị Ương, tớ không nói với cậu nữa, tớ… trước tiên phải làm rõ ràng chuyện gì đã xảy ra đã.”
“Được.
Cậu bận xong rồi thì nhớ về sớm một chút nhé.”
Hai người nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Bạch Dạ Kình lập tức nhắc nhở cô, “Xem tin tức.”
Hạ Tinh Thần cuối cùng cũng biết tin tức anh muốn mình rốt cuộc là gì.
Ngón tay cầm di động đùa nghịch vài cái, đi về phía trước.
Khóe môi bất giác gợi lên một độ cong.
Bạch Dạ Kình cầm đồ đi theo phía sau, không kiên nhẫn hỏi: “Đã nhìn thấy chưa đấy?”
“Vẫn chưa, bên này internet không tốt, không đăng nhập được.”
“Sau này chỗ này sẽ được phủ internet toàn bộ.”
Hạ Tinh Thần quay đầu lại nhìn anh cười một cái: “Tôi thay mặt các hương thân nơi này nói tiếng cám ơn với anh.”
Nụ cười kia, thình lình xảy ra, khiến Bạch Dạ Kình không khỏi nhíu mày.
Đây tuyệt là không phải là nụ cười ngoài cười trong không cười qua loa lúc trước, cũng không phải miễn cưỡng.
Mà là xuất phát từ nội tâm, mềm mại tươi đẹp, dưới ánh mặt trời trong veo quả thực động lòng người.
Anh híp mắt, đánh giá nhìn cô: “Em nhìn thấy tin tức rồi sao?”
Hạ Tinh Thần quả thực là nhìn thấy rồi.
Tình hình cụ thể và tỉ mỉ cô tạm thời chỉ nhìn sơ qua, nhưng nhìn thấy rõ ràng tiêu đề đặc biệt kia.
Ảnh được đăng lên, cũng là ảnh chụp chung của anh và Tống Duy Nhất, ở giữa có một ký hiệu tia chớp, tách hai người họ ra, chiếu cáo thiên hạ hai người “ly hôn” rồi.
Cô không nói chuyện, chỉ cất di động vào túi.
Lúc này, ngược lại không đi thẳng về phía trước nữa mà chỉ vai sóng vai đi bên cạnh anh.
Không biết tại sao, chớp mắt ngẩng đầu, cảm thấy bầu trời dường như rất sáng sủa.
Mấy ngày nay ở quê, cô vẫn luôn cảm thấy nơi này quá mức lạnh lẽo, tâm tình cũng lạnh lẽo theo.
Hiện tại, hoàn toàn ngược lại.
Tay đang rủ xuống bên người đột nhiên được anh cầm lấy.
Nhiệt độ ấm áp bao lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, cô cúi đầu, lông mi cong vút khẽ run.
Có hàng xóm đang nhìn, cô nhiều ít cảm thấy có chút xấu hổ, ngón tay giãy giụa, anh lại dùng sức, không cho cô rút tay, ngược lại trực tiếp nhét tay cô vào trong túi áo khoác của mình.
Bởi vì hành động nho nhỏ này, khóe môi cô không tự giác cong lên, trong lòng chứa đầy mật ngọt, giống như đang tràn ra…
“Anh và Tống Duy Nhất, thật sự không kết hôn, về sau cũng không kết hôn sao?” Đi được một đoạn, Hạ Tinh Thần cuối cùng nhịn không được đánh vỡ bầu không khí trầm mặc của hai người.
“Anh kết hôn hay không kết hôn, không phải em không thèm để ý sao?” Nhắc tới điều này, trong lòng Bạch Dạ Kình kỳ thật vẫn còn tức giận: “Ngày hôm qua em gửi tin nhắn đó, có phải là lời nói thật của em hay không?”
Đương nhiên! Nếu cô dám gật đầu nói là lời nói thật, anh nhất định không tha cho cô!
“Tin nhắn gì chứ?” Hạ Tinh Thần bị hỏi đến không hiểu ra sao, cũng không hiểu được vì sao anh lại khó chịu như vậy..