BẢN LĨNH NGÔNG THẦN



Theo lời nói ra của Sở Vĩnh Du, Lý Quốc bất chấp nước tiểu đã ướt sũng cả đũng quần, một mực bò dậy, không ngừng dập đầu trước mặt Sở Vĩnh Du đồng thời khóc lóc nói.

“Xin tha mạng! Tất cả là do Nguyễn Văn Thiên bảo hai anh em tôi làm vậy, đều là do ông ta.”

Sở Vĩnh Du cau mày, cái tên Nguyễn Văn Thiên này dường như đã nghe qua, hình như Ngu Thư Di nhắc đến một lần, là ông ba già của Nguyễn Phong, chỉ là không ngờ đến, bản thân cho nhà họ Nguyễn một cơ hội, lại cứ như vậy từ bỏ rồi.

Muốn thôi, quay đầu nhìn về phía hai tên đàn em của Qua Qua đang run rẩy đến mức hai hàm răng lập cập, vẫn ngồi bất động trên đất như cũ.

“Nếu các người muốn sống, vậy đợi tôi đi rồi, hãy làm những việc nên làm.”

Nói xong câu này, Sở Vĩnh Du đến phòng vệ sinh đưa Đồng Ý Yên với Lam Mị ra ngoài.

Lúc đi về phía cửa, may mà đầu của Qua Qua bị bàn trà che đi, nếu không nhìn thấy hình dạng đó, chắc chắn hai người phụ nữ đều sẽ bị dọa sợ.

Ra khỏi phòng, Đồng Ý Yên do dự như muốn nói gì, có điều sau khi Sở Vĩnh Du nói xong một câu thì cũng ngậm miệng lại.

“Yên tâm đi, Lý Quốc đó sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Hai tên đàn em duy nhất còn sống của Qua Qua đã bị dọa sợ chết khiếp, nhưng phàm là lời của Sở Vĩnh Du thì giống như là lệnh vua, bọn họ nào dám không nghe theo.


Quả nhiên, dường như là anh vừa mới nói xong, trong căn phòng đóng mở tự động đã truyền ra tiếng hét phế tâm liệt phổi của Lý Quốc.

Đưa Lam Mị về căn phòng mà cô thuê trước, Sở Vĩnh Du với Đồng Ý Yên mới về nhà.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Đồng Ý Yên vào phòng, nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang nằm trên giường, ánh mắt say đắm nhìn tư thế ngủ của con gái mình, không khỏi lộ ra một nụ cười.

“Em ngủ cùng Hữu Hữu đi.”

Sở Vĩnh Du đứng dậy, anh vẫn muốn đi giải quyết tên ném đá giấu tay Nguyễn Văn Thiên đứng sau màn này.

Lúc đi qua Đồng Ý Yên, lại bị cô kéo tay lại.

“Anh... anh cũng ngủ cùng đi, chúng ta mỗi người một bên, em... em hơi sợ.”

Thấy vậy, Sở Vĩnh Du cười gật đầu.

“Được, anh xuống lầu lấy chút đồ.”

Xuống dưới lầu, Tư Phu và Đồng Thế Tân đã ngủ, anh đi vào trong bếp, mở cửa sổ, sau khi ngón tay khẽ động, một bóng người xuất hiện.

“Hôm nay sao lại không xuất hiện kịp thời?”

Người vệ sĩ này là do anh sắp xếp bảo vệ bên cạnh Đồng Ý Yên, nhưng cục diện ngày hôm nay, lại không xuất hiện.

“Ông chủ, buổi tối chủ tịch đi từ công ty ra, bị một tên sát thủ theo dõi, lúc tôi muốn ra tay thì không biết tại sao tên sát thủ đó lại phát giác chạy mất, tôi đuổi theo, nhưng... nhưng mất dấu rồi.”

Sở Vĩnh Du cảm thấy có chút nực cười.

“Ồ? Còn cắt đuôi được cả cậu? Xem ra tên sát thủ này không đơn giản, tám phần là Yêu Tà sai người đến rồi, không sao, tôi không trách cậu.”

Đi lên lầu, Sở Vĩnh Du quả thực không lo lắng là bao, tên sát thủ đó phát hiện vợ mình có người âm thầm bảo vệ càng tốt, như vậy, chắc sẽ chuyển hướng mục tiêu lên anh, đến lúc đó tự nhiên sẽ rất hay đây. ngôn tình ngược

Sau khi nằm trên giường, bỗng chốc lại lặng im, Đồng Ý Yên nói trước.

“Vĩnh Du, người đứng sau chuyện này, anh... anh định giải quyết thế nào? Vẫn muốn giết sao?”

Lúc này Đồng Ý Yên mới nhớ lại, lúc đó ở trong phòng, Sở Vĩnh Du không hề do dự bẻ gãy cổ của hay tên xã hội đen kia, hơn nữa sau đó ánh mắt và biểu cảm không có chút nào bất thường cả, đủ để thấy người chồng này của mình không phải là lần đầu giết người.


“Em không cần quan tâm, còn nữa bà xã, anh trước giờ không phải là người giết người bừa bãi, nhưng có những lúc, có những chuyện, chỉ có thể giết, nếu không, sẽ có những rắc rối không ngừng kéo theo.”

“Ồ.”

Ồ một tiếng, Đồng Ý Yên cũng không nói tiếp nữa, Sở Vĩnh Du sau bốn năm nhập ngũ trở về, quả thực có quá nhiều biến đổi, nhưng cô có thể cảm nhận được hai điểm, liền có thể an tâm ngủ rồi.

Thứ nhất, Sở Vĩnh Du vẫn yêu cô sâu đậm như cũ, yêu đứa con gái Hữu Hữu này.

Thứ hai, bản thân Sở Vĩnh Du vốn lương thiện, điểm này cô có thể khẳng định.

“A A! Khủng long lớn mau chạy đi, hu hu, núi lửa phun trào rồi... chạy đi.”

Nói mơ, Hữu Hữu đột nhiên ngồi dậy, sau khi nhìn bốn phía, nằm ngược trở lại, sau đó chân phải nhấc lên, cô nhóc đánh bốp một cái lên mặt của Sở Vĩnh Du.

Càng thú vị hơn là chân nhỏ của Hữu Hữu, đầu ngón chân còn giật giật, không ngừng ma sát trên môi của Sở Vĩnh Du.

Đồng Ý Yên nhìn thấy cảnh này không nhịn được, đến chuyện đáng sợ ở trong căn phòng kia cũng nguôi ngoai đi không ít.

“Ngón chân của con gái anh có phải rất thối không?”

Sở Vĩnh Du hôn một cái, cười hạnh phúc nói.

“Ai nói thế, chân con gái anh thơm nhất, những người khác có muốn hôn cũng không có phúc phần ấy đâu.”

Ban đêm, ở một ngôi biệt thự rộng tám trăm mét vuông nào đó, Nguyễn Văn Thiên đứng trước phòng làm việc, đối diện với một bà cụ đang nằm trên ghế mây.

Không sai, người cuối cùng có thể là chủ và nắm giữ quyền lực của nhà họ Nguyễn, chính là bà cụ này.

“Nguyễn Phong chết rồi, con lại không thể sinh được nữa, đúng là nực cười, đường đường là nhà họ Nguyễn, lại cũng phải dựa vào con rể để mà giải quyết vấn đề nối dõi.”

Nguyễn Văn Thiên nắm chặt hai tay thành nắm đấm, không cam chịu nói.

“Mẹ! Con nghe ngóng được gần đây nước Mỹ có một kỹ thuật mới, có thể nâng cao sức sống, con định đi thử xem, chuyện ở rể, có thể đợi chút, mẹ cũng biết tính cách của con nhóc kia, hơn nữa đã mấy năm, đã không liên lạc với nhà chúng ta rồi.”

Bà cụ dừng đung đưa xích đu, cứ như vậy dò xét Nguyễn Văn Thiên, người phía sau mồ hôi đầm đìa, từ nhỏ đã sợ người mẹ này, đến bây giờ lại càng sợ hơn.

“Lại gần chút.”


Nguyễn Văn Thiên vừa đi qua, ăn ngay một cái bạt tai, không dám đưa tay ôm mặt.

“Cái đồ vô dụng phá hư việc còn nhiều hơn là thành công! Thật đúng là di truyền gen của người ba đã chết của con, một kẻ phế vật! Con gái không quản được bỏ nhà ra đi suốt ba năm, con trai cũng nuôi không tốt, một đứa chết sớm, một đứa chưng diện đến nỗi tìm tới chỗ chết."

Nói đến đây, bà cụ lại bắt đầu đung đưa xích đu, có điều lời nói ra, khiến Nguyễn Văn Thiên kinh ngạc sợ hãi.

“Trước tiên đừng đối phó với Sở Vĩnh Du kia nữa, nghe chưa?”

Cái gì? Nguyễn Văn Thiên kinh ngạc, hận thù nói.

“Mẹ! Đó là kẻ thù giết Nguyễn Phong đó, con sao có thể bỏ qua cho nó?”

“Ngu ngốc!”

Mặt bà cụ lộ vẻ châm chọc, vẫn ung dung nói lần nữa.

“Con có biết Sở Vĩnh Du từng nhập ngũ bốn năm ở khu vực phía bắc không?”

“Biết, con từng điều tra, tên này là một người luyện võ, cấp bậc không thấp, có khả năng đã đạt đến cấp năm, hơn nữa còn là một cao thủ trong hàng cấp năm, nếu không tên họ Hỏa đã không thể nào bỏ qua an nguy của con trai con mà chạy đi vô cớ vậy được.”

Chầm chậm đứng lên, bà cụ đi qua, nhẹ nhàng vỗ lên má của Nguyễn Văn Thiên, dáng vẻ cười tít mắt.

“Con trai ngoan, điều tra cũng thật nhiều, vậy con có biết Sở Vĩnh Du nắm giữ chức vụ SSS cao nhất ở trong tổ điều tra đặc chủng? Con có biết Trần Trọng Thiên sống lâu trăm tuổi của nhà họ Trần cũng vô cùng cung kính kính trọng với tên Sở Vĩnh Du này không?”

Cái gì? Ngay lúc này, biểu cảm của Nguyễn Văn Thiên cứng dơ, bởi vì những thông tin này quá đáng sợ.

Người này chỉ là một chàng rể nhập ngũ bốn năm quay về, lại có nhiều chuyện người khác không biết đến như vậy? Sao có thể chứ?




Bình luận

Truyện đang đọc