BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 815

Tiếng kêu hô như này không dứt bên tai, Sở Vĩnh Du là một người quan sát, đương nhiên là xem là chính, anh không phải là tới chơi trò chơi.

“Người anh em, vừa nhìn vẻ ngoài này của anh là biết mới vào trò chơi nhỉ, nơi này cái gì cũng cần tự mình tìm hiểu, chỗ tôi có hướng dẫn dành cho người mới, chỉ cần 10 tệ nước R, như thế nào? Tuyệt đối có thể khiến anh mau chóng thích ứng với trò chơi.”

Giọng nói đột nhiên vang lên, bên cạnh Sở Vĩnh Du xuất hiện một tên mập lùn, vẻ mặt gian xảo, không thể không khiến Sở Vĩnh Du lập tức nghĩ tới Tôn Tiểu Bàn.

Vừa vào trò chơi, truyền nhân của rồng sẽ được tặng 10 tệ nước R, nếu mua cái gọi là bản hướng dẫn dành cho người mới này, vậy đại biểu Sở Vĩnh Du sẽ lập tức biến thành người không có tiền.

“Được.”

Nhưng đối với anh mà nói, đương nhiên không sao cả, có thể nhanh chóng hiểu truyền nhân của rồng mới là mục đích của anh.

Nghe thấy Sở Vĩnh Du muốn mua, tên mập cực kỳ vui mừng, mắt cũng sắp cười tới híp tịt.

Ha ha, quả nhiên những tên ngốc vừa vào trò chơi này dễ lừa, 10 tệ nước R về tay.

Đang muốn giao dịch, đột nhiên một bàn tay đặt trên vai của Sở Vĩnh Du.

“Người anh em, anh ta là tên lừa gạt, đừng tin anh ta.”

Nói ra lời này là một người trẻ tuổi dáng vẻ đẹp trai, nhà chiến đấu cấp hai, trên mặt nở nụ cười tươi.

“Mẹ nó! Hồ Lãng anh lại tới làm hỏng chuyện tốt của ông đây?”

Tên mập đó tức điên, chỉ vào người trẻ tuổi, trong mắt tràn ngập sự cay độc.

“Tên mập, không phải là tôi làm hỏng chuyện tốt của anh, là anh quá đáng quá, những người mới này, mới vào chỉ có 10 tệ nước R, anh ngược lại thì hay rồi, lừa sạch, thật sự là một chút lương tâm cũng không chừa lại.”

Tên mập hừ lạnh một tiếng, để lại một câu rồi xoay người đi.

“Đợi đây, ông đây chắc chắn sẽ khiến anh hối hận, đây đã không phải là lần một lần hai rồi.”

Đối với loại uy hiếp này, người trẻ tuổi tên Hồ Lãng dường nhu căn bản không để trong lòng mà nói với Sở Vĩnh Du.

“Nhìn thấy tiệm sách đối diện không? Trong đó có bản bản hướng dẫn dành cho người mới, một tệ nước R là được rồi.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười, là người tốt xuất phát từ tâm, không ngờ vừa tới đã gặp được.

“Cảm ơn anh, chúng ta có thể kết bạn không?”

Hồ Lãng lắc đầu.

“Đừng, tôi đã chịu thiệt, đã từng kết bạn với một người mới, vậy vấn đề thật sự rất nhiều, sắp phiền chết tôi rồi, tạm biệt.”

Nhìn bóng lưng của Hồ Lãng, Sở Vĩnh Du lại nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi về phía tiệm sách.

Quả thật, một tệ nước R thì mua được bản hướng dẫn dành cho người mới, sau khi xem qua, anh cũng hiểu tại sao Hồ Lãng lại nói tên mập đó quá đáng rồi.

Trong truyền nhân của rồng, tiền rất khó kiếm, nhưng chỗ dùng lại vô cùng nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc