BẢN LĨNH NGÔNG THẦN



Tiêu Phi đi rồi, sắc mặt Đồng Ý Yên lại trở nên khó coi.

“Haiz, không ngờ lại để người như vậy phá hoại bầu không khí.”

Sở Vĩnh Du nhíu mày nói.

“Anh ta là ai?”

“Tiêu Phi, chủ tịch công ty chi nhánh tập đoàn Kiến Hoằng ở thành phố Ninh, tập đoàn Kiến Hoằng là doanh nghiệp bất động sản hàng đầu ở tỉnh Hương, các thành phố, quận huyện đều có nhà của bọn họ, sau đó họ đã phát hiện ra bất động sản ở thành phố Ninh đang trong thời kì phát triển mạnh mẽ, vì vậy đã dứt khoát xây dựng công ty con ở đây, vốn cổ phiếu do gia tộc nắm giữ, nên nhà họ Tiêu đã sai tên trẻ tuổi Tiêu Phi này tới quản lý công ty con ở thành phố Ninh.”

Nói có đầu có đuôi như vậy, đương nhiên chính là Lam Mị rồi.

Đợi cô nói xong, Đồng Ý Yên giận dữ nói.

“Anh ta muốn hợp tác lại để khai thác mảnh đất Đào Hinh Viên kia, nhưng điều kiện khai thác thì cứ như là công ty bất động sản Thiên Nguyên của chúng ta là công ty con thuộc quyền công ty của anh ta vậy, đúng là khiến người ta không thể chấp nhận được, rồi anh ta còn uy hiếp, giống như ban nãy vậy.”

Sở Vĩnh Du còn tưởng rằng là chuyện gì, cười nói.


“Vậy thì đừng để ý đến anh ta nữa, chúng ta ăn đi.”

Nhưng mà, ánh mắt Lam Mị lại hiện lên vẻ lo lắng.

“Anh Sở, bất động sản Kiến Hoằng là doanh nghiệp bất động sản hàng đầu tỉnh Hương, nếu thật sự bị Kiến Hoằng nhắm tới, cho dù có tập đoàn Chúc thị giúp đỡ, rất nhiều chuyện cũng sẽ trở nên vô cùng phiền phức.”

“Có phiền phức thì nói với tôi, không có phiền phức thì nên làm chuyện gì chúng ta làm chuyện đó, chuyện nhỏ.”

Thấy Sở Vĩnh Du không để ý tới, Lam Mị mới cảm thấy an tâm đôi chút, nhưng cô luôn cảm thấy những lời nói kia của Tiêu Phi không phải nói vu vơ, dường như thật sự sắp xảy ra chuyện gì đó rất không tốt.

Ngày hôm sau, lúc Đồng Ý Yên đến công ty, Lam Mị đã đợi trong thang máy rồi.

“Chủ tịch, Tiêu Phi đang ở trong phòng làm việc của cô.”

Sắc mặt Đồng Ý Yên trầm xuống, người đàn ông này, thật sự có chút quá đáng ghét rồi.

Nhưng sau khi vào phòng làm việc, cô lại không thể không mỉm cười, đúng như Lam Mị nói, nếu thật sự đắc tội với tập đoàn Kiến Hoằng, một tập đoàn có thế lực lớn ở tỉnh Hương, quả thực sẽ xuất hiện rất nhiều phiền phức.

“Chủ tịch Tiêu.”

Tiêu Phi ngồi vắt chân trên ghế sofa, nhìn Đồng Ý Yên mặc một chiếc áo trắng cùng với chân váy bó ngang hông màu bạc, cười nói.

“Chủ tịch Đồng, cơ hội cuối cùng nha, cô xem, tôi đã đích thân tới rồi, bây giờ nếu như cô hối hận thì vẫn có đường lùi đó, cô xem, tôi đây cảm thấy quá đáng tiếc cho người đẹp, nhất là kiểu phụ nữ mạnh mẽ như cô, bình thường kiểu tình huống như vậy, tôi sẽ không cho cơ hội thứ hai đâu.”

Lam Mị cũng ở đây, đương nhiên phát hiện ra ánh mắt đánh giá Đồng Ý Yên của Tiêu Phi có sự khác thường.

“Xin lỗi chủ tịch Tiêu, bất kể anh có hỏi bao nhiêu lần, điều kiện hợp đồng của các anh không thay đổi, đáp án của tôi cũng sẽ không thay đổi.”

Tiêu Phi gật đầu, dựa vào ghế sofa.

“Được, vậy thì đợi thôi, nhiều nhất mười phút, cô sẽ phải trả giá vì lời nói và hành động của mình.”

Nói xong, Tiêu Phi bắt đầu ung dung quan sát hai người đẹp ở trong phòng.

Đồng Ý Yên là kiểu người đẹp lạnh lùng, anh ta thích, thư kí như Lam Mị, anh ta càng thích hơn, dù sao anh ta cũng thường xuyên thay đổi thư kí, tuy đều là người đẹp, nhưng so với Lam Mị thì đều kém xa.

Nhất là trước kia Lam Mị còn là thư kí của tổng giám đốc Hướng Hợp của công ty con của tập đoàn Chúc thị, cái kiểu khí chất từng cao cao tại thượng đó đã hòa hợp lại một chút, chơi đùa càng thú vị hơn.


Mục đích của tập đoàn chính là sáp nhập bất động sản Thiên Nguyên, đương nhiên là anh ta không để ý việc nhân cơ hội này khiến bản thân thoải mái đôi chút, dù sao cũng thuận thế mà làm.

Nếu đã không thể đuổi người, Đồng Ý Yên đành phải vào trạng thái, bắt đầu thảo luận với Lam Mị một số việc.

Sau mười phút, có một người xông vào, đầu chảy đầy mồ hôi.

“Chủ tịch Đồng, chuyện lớn không hay rồi!”

Đồng Ý Yên nhíu mày lại, dù sao Tiêu Phi vẫn còn ở đây, cấp dưới lại hô to hô nhỏ như vậy, đúng thật là mất mặt.

“Nói!”

“Phó tổng giám đốc Tư Bân bị bắt rồi, nói là có dây dưa tới giao dịch tiền quyền, chính là lúc đi lấy miếng đất Đào Hinh Viên, nếu tội danh đúng như vậy, mảnh đất Đào Hinh Viên của chúng ta sắp bị thu hồi rồi, hơn nữa còn đã ra lệnh truy nã chủ tịch trước kia rồi.”

Cái gì!

Đồng Ý Yên lập tức đứng dậy, ánh mắt thậm chí còn xuất hiện sự hoảng loạn.

“Sao có thể! Tư Bân bị bắt, sao một chủ tịch như tôi lại không biết?”

“Chủ tịch, không phải Tư Bân bị bắt ở công ty mà là ở nhà, nghe nói là đang chuẩn bị chạy trốn.”

Chuyện này… Tư Bân là phó tổng giám đốc lâu năm của công ty Thiên Nguyên, từng kiên trì ở bên Đồng Ý Yên không rời để ủng hộ cô, không ngờ lại làm ra loại chuyện phạm pháp như vậy, thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng.

Nhưng khiến Đồng Ý Yên càng đau đầu hơn là, ngoại trừ hạng mục hợp tác với tập đoàn Chúc thị, bây giờ Đào Hinh Viên là hạng mục trọng điểm của bất động sản Thiên Nguyên, bây giờ lại sắp bị thu hồi, tổn thất không thể nào tính nổi.

Khóe mắt nhìn về phía Tiêu Phi, Đồng Ý Yên nghĩ ra điều gì đó, xua tay bảo cấp dưới rời đi, rồi nhìn Tiêu Phi nói.

“Chủ tịch Tiêu, là anh làm sao?”

Tiêu Phi gật đầu.

“Tư Bân phạm pháp, đây là sự thật, tôi cũng chỉ là một công dân tốt, báo cáo một chút mà thôi, chủ tịch Đồng, nếu cô thật sự có thể hợp tác với tôi thì không phải là không có chuyện gì rồi sao? Nhìn bây giờ xem, chuyện đã thành như thế nào rồi, lợi bất cập hại.”

Cho dù là Lam Mị đã từng trải qua nhiều sóng gió, lúc này cũng không biết nên nói gì, dù sao làm chuyện phạm pháp thì đã không thể nào vãn hồi được nữa rồi, e là cho dù có tìm Sở Vĩnh Du cũng sẽ chỉ như vậy.

“Chủ tịch Tiêu, bây giờ mời anh lập tức ra ngoài!”


Đồng Ý Yên tức giận, tay phải chỉ ra cửa, cạnh tranh trong kinh doanh, Tiêu Phi cũng không dùng thủ đoạn bỉ ổi gì cả, cô không thể nào chỉ trích gì được, nhưng việc không hoan nghênh người này thì vẫn có thể chứ.

Tiêu Phi cười lớn rồi đứng dậy.

“Chủ tịch Đồng, chuyện cũng đã không thể cứu vớt được nữa, sau khi mảnh đất Đào Hinh Viên kia bị thu hồi, chắc chắn sẽ do Kiến Hoằng chúng tôi lấy đi, mảnh đất màu mỡ như vậy, nếu chủ tịch Đồng có hứng thú, chúng ta vẫn có thể bàn tiếp.”

“Nghĩ thông suốt rồi, buổi tối đưa thư kí Lam Mị đến biệt thự của tôi, chúng ta nói chuyện thân mật, giao lưu thật kĩ với nhau.”

Loại lời nói này kết hợp với ánh mắt híp lại của Tiêu Phi, suýt chút nữa Đồng Ý Yên đã bùng nổ rồi.

“Cút! Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Tiêu Phi vốn đang tươi cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Đồng Ý Yên, con mẹ nó đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cô bảo ông đây cút sao? Cả cái ngành bất động sản ở tỉnh Hương này, không có ai dám bất kính như vậy với tôi đâu, cô có thể nhanh chóng trèo lên cái vị trí chủ tịch này, cũng không biết đã dùng cái cơ thể đó đổi được bao nhiêu thứ rồi, bây giờ còn giả vờ trong sạch với ông đây?”

Lam Mị bước ra, lạnh lùng nói.

“Chủ tịch Tiêu, nếu anh còn không đi, bảo vệ sẽ tới đây ném anh ra ngoài.”

Tiêu Phi chỉ tay vào mặt Lam Mị rồi đi ra ngoài cửa.

“Tối nay là thời gian cuối cùng, cho mấy người suy nghĩ trong ngày nay, nếu không, chỉ dựa vào những lời nói sỉ nhục tôi ban nãy, bắt đầu từ ngày mai, ngoại trừ vụ hợp tác với tập đoàn Chúc thị ra, bất động sản Thiên Nguyên đừng mơ lấy được bất cứ hạng mục khác nào nữa.”

Đã đến cửa rồi, bước ra ngoài một bước, dường như lại nghĩ đến gì đó, Tiêu Phi quay lại, liếm môi của mình, cười xấu xa nói.

“Đúng rồi, tôi rất mong chờ biểu hiện của hai cô trên giường tối nay đó.”




Bình luận

Truyện đang đọc