BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 474: CHỌN MỘT NGƯỜI

Mấy phút sau, Thượng Quan Vô Địch và Sở Vĩnh Du nhìn cánh cửa sắt nhỏ trước mặt bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Anh bạn, việc làm ăn này của cậu cũng không được chuyên nghiệp lắm nhỉ, dù sao chúng tôi cũng đã bỏ ra 30 triệu, đến cửa chính cũng không được đi sao?”

Người thanh niên kia chau mày nói.

“Hai anh đừng tức giận, chúng ta đến đây không phải để chơi, để trải nghiệm sao? Dù sao chúng ta vào được bên trong cũng là được rồi, bao nhiêu người muốn vào đây chơi mà còn không có cửa để vào, bây giờ ít nhất hai người không phải còn có cửa để vào sao? Hơn nữa sau khi vào, hai người nhất định sẽ rất kinh ngạc, phụ nữ ở Vân Đỉnh là đỉnh cao, từ minh tinh cho tới người mẫu, tóc vàng tóc đen gì cũng có, hai người không thể tưởng tượng được đâu.”

Anh ta nói xong, mở cánh cửa sắt ra, một thanh niên khác xuất hiện.

“Anh họ, là hai người bọn họ.”

Thanh niên kia cười mỉm.

“Mời hai người, thời gian gấp rút, nhiệm vụ lại quan trọng, mời theo tôi vào.”

Sở Vĩnh Du không đôi co nhiều, lập tức đi vào bên trong.

Sau một khúc quanh, một hành lang vàng rực lộng lẫy xuất hiện, hình như cứ năm mét là có một cô gái mặc sườn xám, mười mét lại có một cô gái mặc đồ hầu gái.

“Chào mừng hai vị đến với Vân Đỉnh.”

Chỉ riêng nhưng cô gái đứng đây tiếp khách đã có vẻ ngoài thuộc dạng cao cấp, vậy những cô gái được chọn ra để chơi không biết còn trông thế nào.

Vừa đi, Sở Vĩnh Du vừa cảm nhận, Bạch Hinh Vũ và Hồ Hân Hân hình như không ở tầng này.

“Quý khách, xin mời đi bên này.”

Đột nhiên thanh niên kia chắn đường của Sở Vĩnh Du rồi đưa tay phải ra.

“Bên này không thể đi được sao?”

“Đúng vậy thưa anh, bên đó là thang máy, đi lên tầng hai và tầng ba. Chế độ của Vân Đỉnh chúng tôi vô cùng nghiêm ngặt, tầng hai là nơi những khách thẻ kim cương mới được đi, tầng ba bắt buộc phải là khách hàng có thẻ đen. Quyền hạn của tôi chỉ được cho hai người ở tầng một thôi. Nhưng hai người yên tâm, cho dù ở đây là tầng một nhưng hai người chắc chắn sẽ hài lòng.”

Thượng Quan Vô Địch không vui lắm, anh ta đang định nói thì Sở Vĩnh Du đã xua tay.

“Được, anh tiếp tục dẫn đường đi.”

Trên đường đi, Sở Vĩnh Du nói với Thượng Quan Vô Địch.

“Bảo Tông Thanh vào tìm chúng ta đi, tôi muốn đi lên tầng trên.”

“Được, anh rể, em sẽ gọi điện thoại cho anh ta.”

Phòng bao vô cùng sang trọng, một căn phòng hơn một trăm mét chỉ là nơi để ăn uống. Đi từ cửa vào còn nhìn thấy bên tay phải còn có một KTV, diện tích hơn 100m2, vô cùng sang trọng, phần trang trí đương nhiên càng không phải bàn đến.

“Hai người đều đã nhìn thấy rồi đấy, ở đây là nơi ăn uống, bên phải dùng để hát, còn phía bên trái thì mời đi theo tôi.”

Thanh niên kia mỉm cười dẫn hai người Sở Vĩnh Du đi sang bên trái, anh ta vươn tay ra vặn đầu một bức tượng trên tường.

Một giây sau, tự nhiên một cánh cửa trên tường được mở ra.

“Mẹ kiếp, đúng là giỏi ăn chơi.”

Thượng Quan Vô Địch không kìm được cảm thán một câu, sau khi ấn mở cửa, một chiếc giường nước hình trái tim xuất hiện, bên cạnh là vô số những thứ khiến máu huyết đàn ông phun trào.

“Ha ha, hai người vừa mắt với cô gái nào, uống say rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây tận hưởng, hai người, xin mời chọn người.”

Nghe đến đây, Thượng Quan Vô Địch nhìn về phía Sở Vĩnh Du, hai người đều không có hứng thú với chuyện này, hơn nữa bọn họ tới đây để làm việc chứ không phải để chọn người.

“Xem đi.”

Dù sao cũng phải đợi Tông Thanh đến, Sở Vĩnh Du thấy trước tiên cứ nên làm theo trình tự thì hơn, tiện thể có thể nghe ngóng chuyện gì đó từ chỗ của người thanh niên này.

Đi tới phòng bao KTV, thanh niên kia cầm một chiếc điều khiển từ xa, ấn nút, tường và TV được thu về một bên, để lộ ra một tấm kính rất lớn.

“Hai người xem trước đi, nếu có gì không hài lòng, có thể nói với tôi phong cách mà mình muốn, tôi sẽ sắp xếp cho hai người.”

Thanh niên kia không hề đề cập đến việc một người đẹp có giá bao nhiêu tiền, phục vụ thế nào, giá cả ra sao, những người dám đến đây chơi chẳng lẽ còn thiếu tiền hay sao?

Lần lượt từng cô gái từ phía sau tấm cửa kính kia đi ra, trên người mặc đủ loại trang phục khác nhau, có người mặc đồ bơi, có người mặc đồ rất hở, thật sự khiến người khác phải hoa mắt.

Một hàng có mười cô gái xuất hiện, mỗi người một vẻ khác nhau.

Nhưng Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch chỉ tùy tiện nhìn qua một chút, hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

“Hai người quả nhiên không phải là những khách hàng tầm thường, tôi sẽ cho nhóm những minh tinh lên giới thiệu cho mọi người.”

Nói xong, thanh niên kia nói vào bên trong bộ đàm.

Một lát sau, lại có một nhóm những cô gái khác xuất hiện, Sở Vĩnh Du lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía một người phụ nữ bên trong tấm kính.

Bởi vì tấm kính này là kính một mặt nên những cô gái ở bên kia hoàn toàn không nhìn thấy những vị khách ở bên này.

“Người này.”

Tay trái Sở Vĩnh Du chỉ về phía trước, Thượng Quan Vô Địch mắt chữ O mồm chữ A nhìn về phía đó, một giây sau lập tức cúi mặt xuống, cả người vô cùng căng thẳng.

Ngoan nào! Anh rể nhất định sẽ không giết mình diệt khẩu, không nhìn thấy, mình không nhìn thấy gì cả.

Anh ta không thể tưởng tượng được, không ngờ Sở Vĩnh Du lại chọn một người.

“Quý khách đúng là có mắt nhìn, chắc là anh cũng biết cô gái này, vậy tôi không giới thiệu dài dòng nữa.”

Anh ta vừa nói xong, Sở Vĩnh Du liền hỏi.

“Giới thiệu đi, vì sao lại không giới thiệu?”

Người thanh niên kia ngẩn người ra một lát rồi nhanh chóng mỉm cười.

“Được, cô gái mà anh chọn tên là Hồng Đô Linh, là một ca sĩ đang nổi, những ngôi sao này về cơ bản mỗi tháng chỉ tới đây làm việc một ngày. Quý khách đúng là may mắn, hôm nay vừa hay đúng ngày Hồng Đô Linh ở đây.”

Hồng Đô Linh?

Thượng Quan Vô Địch lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, không lẽ người mà anh rể chọn chính là Hồng Đô Linh, sao người này… tự nhiên lại chạy tới Vân Đỉnh?

“Giá của Hồng Đô Linh thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, người thanh niên kia trả lời.

“Cô ấy ngồi ăn uống cùng anh sẽ có giá 3 tỷ, nhưng Hồng Đô Linh sẽ không vào căn phòng kia đâu, vậy nên nếu lúc đó quý khách có nhu cầu thì có thể chọn thêm một cô gái khác.”

Ngay sau đó, Hồng Đô Linh bước vào trong, cô ta mặc bộ đồ dạ hội buổi tối hở lưng, khi vừa nhìn thấy Sở Vĩnh Du, cả người cô ta lập tức đơ ra.

“Mau tới ngồi đi.”

Đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng, Hồng Đô Linh mới ngồi xuống bên cạnh anh, cúi đầu không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Đúng lúc này, cửa phòng bao được mở ra, ba người bước vào bên trong, thanh niên kia nhìn thấy một người trong số đó lập tức cung kính chào hỏi.

“Quản lý sao anh lại tới đây?”

Vị quản lý kia xua tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

“Cậu đi đi, để tôi tự tiếp đón ở đây.”

Khuôn mặt thanh niên kia lập tức biến sắc, người này chính là quản lý ở tầng một của anh ta, vậy mà lại đích thân tới đây để tiếp đón? Hai người khách mà em họ anh ta mời đến không biết lai lịch thế nào?

Đúng là anh ta đã nhìn nhầm.

“Anh Sở.”

Người đi cùng quản lý vào tiếp đón đương nhiên chính là Tông Thanh, Thượng Quan Vô Địch không ngờ là Liêu Thông Tâm cũng xuất hiện, xem ra hai người này ở cùng một chỗ với nhau.

Tông Thanh gọi một tiếng “anh Sở” làm người quản lý rất bất ngờ, một trong số hai người mà anh ta tới tiếp đón có thẻ kim cương, là khách quý của tầng hai, vậy mà bây giờ người này lại chào một người được đàn em của anh ta lén đưa vào là anh, việc này… Sở Vĩnh Du gật đầu, ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sau đó anh nhìn về phía Hồng Đô Linh, nhẹ nhàng nói.

“Tôi cho cô một cơ hội, nếu cô không muốn nói thì thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc