BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 617: NHẤT TAM LỤC CỬU

Cái gì!

Lương Quảng không thể tin được lui về sau mấy bước, ngây ngốc nhìn Sở Vĩnh Du, người đàn ông này bị mình đánh một Phiên Thiên chưởng mạnh nhất cũng không chút hao tổn nào.

Không chỉ anh ta, nhà họ Văn cũng chấn động, Văn Tại Thiên cũng trợn mắt há mồm, uy lực của một Phiên Thiên chưởng mạnh đến mức nào, người đã giao thủ với Lương Quảng như anh ta có quyền lên tiếng nhất, mặc dù cũng không làm anh ta bị thương, nhưng đó là trong tình huống dùng chiêu phá chiêu, cứ thế chịu một chưởng này? Quả thật không tưởng nổi.

Văn Trọng Châu cũng không biết nói gì, người đàn ông này, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, thế mà trưởng thành đến mức chỉ có thể dùng đáng sợ để hình dung, thật mẹ nó là quái vật, tuyệt đối không phải người.

Cho dù gia chủ Văn Tông Miểu, ánh mắt cũng híp lại rồi mở to ra, Sở Vĩnh Du, mang lại cho ông quá nhiều niềm vui rồi, có lẽ, người này thật sự có khả năng trổ hết tài năng trong Đại chiến Thiên Tuyển.

Mà Sở Vĩnh Du lại là đại biểu cho nhà họ Văn bọn họ, đến lúc đó chỗ tốt quả thật không cần nói nhiều.

“Tôi thua rồi…”

Lâu sau, Lương Quảng mới cúi đầu nói ra lời này, mặc dù trong mắt đầy vẻ không cam, nhưng anh ta cũng hiểu rõ, Phiên Thiên chưởng cũng không thể tổn thương được người này, nếu như thật sự ra tay, anh ta có thể tránh thoát sao? Chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng không đi nổi rồi.

Sở Vĩnh Du cũng không nói cái gì, đi đến bên đình nghỉ mát, tay phải đưa ra ngoài, Văn Tại Thiên tỉnh lại, đưa túi 100 hạt Long Mễ đã chuẩn bị trước đưa đến, đồng thời trong mắt dấy lến ý chí chiến đấu hừng hực.

“Ba, con muốn quyết đấu một trận với Sở Vĩnh Du.”

Nói ra xong, trực tiếp bị Văn Tông Miểu bác bỏ.

“Không được.”

Nói xong, cười nhìn Sở Vĩnh Du.

“Ngài Sở quả nhiên không hổ là người đã từng là chiến thần nước R, chừng ấy tuổi, trong Võ Vương có thể đạt được đến cảnh giới Lục Bộ Võ Vương, chỉ sợ cậu là người đầu tiên.”

Lục Bộ Võ Vương? Chẳng những Sở Vĩnh Du nghi ngờ, những người khác trong nhà họ Văn cũng là lần đầu tiên nghe thấy tên gọi như thế.

Đứng dậy, Văn Tông Miểu lại lần nữa nói ra.

“Nếu như đã nói ra rồi, thì mấy người cũng nghe một chút đi. Cảnh giới Võ Vương, Cửu Long vực của chúng ta phân ra thành Nhất Bộ Võ Vương, Tam Bộ Võ Vương, Lục Bộ Võ Vương cùng với Cửu Bộ Võ Vương mạnh nhất.”

Tay phải chỉ vào Lương Quảng và Văn Tại Thiện.

“Lương Quảng đã là Nhất Bộ Võ Vương, mà Tại Thiên, con cũng vừa mới đặt chân vào Tam Bộ Võ Vương, về phần Sở Vĩnh Du, đã là Lục Bộ Võ Vương.”

“Sự khác nhau ở đây, chính là trạng thái hóa lỏng của Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể nhiều hay ít, trạng thái hóa lỏng từ một phần đến ba phần đều là Nhất Bộ Võ Vương, sau đó cũng là xác định như vậy.”

Thì ra là thế, trong lòng Sở Vĩnh Du cảm khái, sự giải thích của Cửu Long vực đối với Võ giả, quả thật không thể so được với suy nghĩ bên ngoài thành phố lớn, ngay cả cảnh giới Võ Vương cũng có thể phân chia rõ ràng.

“Cha, ngài ở cảnh giới nào?”

Văn Tại Thiên nhịn không được mở miệng hỏi thăm, Văn Tông Miểu cười đáp.

“Ta cũng là Lục Bộ Võ Vương, nhưng mà trình độ hóa lỏng Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể hẳn là cao hơn Sở Vĩnh Du vừa mới đặt chân vào Lục Bộ Võ Vương.”

Cái này… Nhất thời, ánh mắt những người khác nhìn về phía Sở Vĩnh Du, cũng thay đổi.

Bởi vì theo cách nói của gia chủ, Sở Vĩnh Du quả thật là lợi hại không có giới hạn, mấu chốt là tuổi tác còn bày ra đó.

“Ai, theo như lời gia chủ, tôi thua tâm phục khẩu phục.”

Hai tay Lương Quảng ôm quyền, Sở Vĩnh Du đáp lễ lại, người này cuồng thì cuồng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chính mình.

“Vậy cha, Cửu Long vực của chúng ta có Cửu Bộ Võ Vương không?”

Câu hỏi của Văn Khả Hân, cũng là thứ những người khác quan tâm, Cửu Bộ Võ Vương, người giống như tên chính là trạng thái hóa lỏng Tiên Thiên Chi Khí đạt đến chín phần, này phải là sự tồn tại kinh khủng đến mức nào.

Dần dần, trong ánh mắt Văn Tông Miểu xuất hiện một ánh nhìn, lại có vẻ phiền muộn.

“Cửu Bộ Võ Vương sao? Có lẽ có tồn tại đi. Sở dĩ không nói kỹ càng phân chia cảnh giới cho các con, chính là sợ làm sụp đổ tính tích cực của các con, không cần phải tham vọng quá cao, tự mình làm tốt là được rồi.”

Đến đây, giọng của Văn Tông Miểu lạnh đi rất nhiều.

“Được rồi, mọi người đều đi xuống đi, Ngài Sở, có thể chiếm dụng mấy phút của cậu không?”

Sở Vĩnh Du gật gật đầu, lúc trong đình nghỉ mát chỉ còn hai người bọn họ, Văn Tông Miểu mới mở miệng lần nữa.

“Lão tổ nhà họ Văn có sách ghi lại, ngày tháng cụ thể không ghĩ rõ, nhưng ít nhất cũng phải cách đây trăm năm rồi, lúc đó, Cửu Long vực đã từng xuất hiện một ông già mập mạp, dựa theo sự phân tích của gia tộc, ông già mập mạp đó chính là Cửu Bộ Võ Vương.

Nhìn Văn Tông Miểu, Sở Vĩnh Du nghi hoặc.

“Vì sao lại nói cho tôi biết chuyện này?”

Văn Tông Miểu nở nụ cười.

“Vừa rồi lúc tôi nói đến phân chia cảnh giới Võ Vương, trong ánh mắt của cậu, không xuất hiện chấn động quá lớn, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng tôi cho rằng, cậu có thể hoặc là nói có tư cách biết rõ.”

Trước đó gọi ngài Sở, là vì Sở Vĩnh Du tốt xấu cũng đã từng là Chiến Thần nước R, nhưng bây giờ gọi, cũng là vì thực lực của sở Vĩnh Du, đã được ông ta nhận định rồi.

Ông già mập mạp? Sở Vĩnh Du không nghĩ nhiều, muốn cáo từ.

“Văn gia chủ, nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”

“Được, trưởng lão Hồng ở Long Môn, tôi đã hẹn trước, bây giờ cậu với Khả Hân qua đó đi, nhưng có thể được hay không, chỉ có thể xem trưởng lão Hồng có nể mặt cậu hay không rồi.”

Rời khỏi nhà họ Văn, cửa ra có một chiếc xe Jeep đợi sẵn, xe như bình thường, nhưng trên thân xe sơn lên một chữ Văn, hẳn là đại biểu cho xe nhà họ Văn.

“Chị Khả hân, vì sao ở đây đều là xe Jeep vậy? Còn không có kính và mui xe, nếu như trời mưa thì làm sao?”

Vưu Hân Diễm tò mò hỏi, Văn Khả Hân cười nói.

“Long Môn chỉ để chúng ta sử dụng loại xe này, quỷ mới biết vì sao, trời mưa thì không lái thôi.”

Cái này… Vưu Hân Diễm thè lưỡi, cũng không biết nên nói cái gì.

Xe khởi động, tiếp tục đi xuống dốc, rất xa, có thể nhìn thấy những nơi nhà cao tầng san sát, có chút có một loại cảm giác đi vào thành phố lớn.

“Chỗ đó chính là địa giới công cộng rồi, chúng tôi gọi là Long thị, chi thứ của chín gia tộc lớn, cùng với một số người giữ gìn hoàn cảnh sinh hoạt ở đây đều sống ở Long thị, tính ra, nhân khẩu cũng rất khổng lồ.

Văn Khả Hân giới thiệu, Sở Vĩnh du chỉ vào một tòa nhà cao tầng lớn giữa Long thị, khoảng chừng hơn ba mươi tầng, giống như một thanh kiếm sắt, hỏi.

“Tòa nhà đó, là chỗ của Long Môn sao?”

Văn Khả Hân kinh ngạc.

“A? Sao anh biết?”

Sở Vĩnh Du nói như vậy, cũng là vì tòa nhà này khá giống với đang đứng giữa thung lũng trong lòng chín ngọn núi mà thôi.

Đi vào bên trong Long thị, thật sự giống như Văn Khả Hân nói, chạy trên đường, tất cả đều là loại xe Jeep này, không có loại khác Đi đến cửa một quán cà phê, xe dừng lại.

“Trưởng lão Hồng thích uống cà phê, hơn nữa chỉ thích cà phê của quán này.”

Đi vào trong quán cà phê, không có mấy người, trong đó có một ông già da dẻ khô quắt, nhìn ánh mắt Văn Khả Hân, có lẽ chính là trưởng lão Hồng rồi.”

“Chào ngài, trưởng lão Hồng.”

Uống một hớp cà phê, tay phải trưởng lão Hồng ý mời.

“Ngồi đi, cậu chính là Sở Vĩnh Du nhỉ, lão phu không thích lề mà lề mề, đi thẳng vào vấn đề, tìm lão phu có chuyện gì?’ Sở Vĩnh Du cũng thích cách nói chuyện thế này, mở miệng nói.

“Trưởng lão Hồng, tôi muốn tranh thủ cho cô ấy một danh ngạch tham gia Đại chiến Thiên Tuyển, khu vực Cửu Phẩm Võ Giả đỉnh cao chiến lực.”

Nhìn qua Sở Vĩnh Du, trưởng lão Hồng lắc đầu.

“Không có khả năng, mấy người có thể đi rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc