BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 794

Ừm, bên trong liên quan đến khá nhiều thứ, đến thời điểm thích hợp thì cậu sẽ được biết thôi.”

Sở Vĩnh Du rất bất ngờ.

“Thật sự có Cửu Long Vực Nội Vực sao? Hơn nữa tiền bối, tôi phải làm thế nào để đi cứu sư phụ tôi?”

Sư phụ của Tôn Tiểu Bàn lắc đầu rồi nói.

“Cậu không cứu nổi đâu, ít nhất là bây giờ cậu không làm được đâu. Nhớ kỹ lời của Tôn Đế, đừng đi tới Cửu Long Vực Nội Vực, ít nhất là trước khi thực lực của cậu đạt đến đó thì đừng có đi. Cậu sẽ bị những người ở đó đánh cho bị thương, cậu cũng không cần lo lắng quá, tôi đã tính rồi, sư phụ của cậu chỉ bị nhốt chứ không chết được đâu. Đúng rồi, thứ được vẽ bên trên món đồ mà Nam Cung Vô Phong đưa cho cậu chính là Cửu Long Vực Nội Vực.”

Cái gì… Sở Vĩnh Du đứng ở đó ngẩn người, bên trên thứ đồ mà Nam Cung Vô Phong đưa không ngờ chính là Cửu Long Vực Nội Vực, nếu như vậy không phải là gia tộc Nam Cung thật sự tồn tại ở Cửu Long Vực Nội Vực sao, chẳng trách Cửu Long Vực không hề điều tra, tìm kiếm.

Đợi đến khi anh hoàn hồn lại được thì Tôn Tiểu Bàn và sư phụ của anh ta đã không thấy bóng dáng đâu.

Nhưng cũng may là sư phụ không bị nguy hiểm đến tính mạng, chuyện này ít nhất cũng có thể khiến anh thở phào một hơi.

Nhìn lại tất cả những chuyện trước đây, sư phụ của Tôn Tiểu Bàn là người vô cùng thần bí, những gì ông ta nói có lẽ đều là thật. Những thứ anh trải qua hôm nay nhìn có vẻ ngắn ngủi nhưng thật ra lại có một lượng thông tin khổng lồ.

Cùng với đó là cảm giác bất lực từ từ dâng lên trong lòng anh. Sư phụ bị người ta bắt đi, chịu cảnh giam giữ mà người làm đồ đệ như anh lại không thể làm được gì. Đến một người có thực lực như Tôn Tiểu Bàn mà còn sẽ bị giết thì bản thân anh có thể làm được gì chứ?

Đáng nói hơn là hiện giờ anh còn không biết phải làm thế nào để tới được Cửu Long Vực Nội Vực.

Từ công viên về nhà, Sở Vĩnh Du tạm thời vứt nỗi phiền toái của mình sang một bên. Một năm trôi qua, Huyền Hoàng Tinh lớn mạnh, hiện giờ Sở Vĩnh Du đã đạt tới Hóa Long cảnh đỉnh phong đệ cửu biến, chỉ thiếu một bước nữa là sẽ bước vào được một thế giới hoàn toàn mới nhưng bước chân vào cửa này mãi không thấy có chút khởi sắc nào.

Anh gọi điện thoại cho Đồng Ý Yên, biết được yêu cầu của sư phụ của cô là ngày mai bắt đầu thu thập Long Mễ, tấn công những Tiên thiên võ giả, hơn nữa hôm nay cô sẽ không về nhà vì phải chuẩn bị trước gì đó.

Nhìn thấy hồn khôi màu vàng kim, Sở Vĩnh Du đang định vào Truyền nhân của Rồng xem thử thì tự nhiên chuông cửa vang lên.

Anh mở cửa ra nhìn thử thì không ngờ người kia là Văn Khả Hân.

Trong thời gian một năm, Văn Khả Hân cũng không thay đổi gì nhiều, sự thay đổi duy nhất là cô ta trông có vẻ trưởng thành hơn.

“Anh thật sự quay về rồi.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Văn Khả Hân cười tươi rạng rỡ, sau khi Phồn Hoa nói cho cô ta biết, cô ta liền lập tức quay về Tỉnh thành, quả nhiên gặp được người đã khiến cô ta ngày đêm mong nhớ trong suốt một năm nay.

“Ừm.”

Anh hơi gật đầu, trong lòng anh vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn bè với Văn Khả Hân. Hơn nữa với sự giúp đỡ về tiền bạc của cô ta trong suốt một năm nay thì anh thật sự nên cảm ơn.

“Hữu Hữu khỏe chưa?”

“Khỏe rồi.”

Nụ cười của Văn Khả Hân càng thêm ngọt ngào.

“Ừm, tôi biết ngay mà, Hữu Hữu nhất định không có vấn đề gì đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc