BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 432: ĐẬP TAN TÂM LÝ GẶP MAY

Hình Thiên nhíu mày, anh ta cũng là lần đầu tiên gặp phải phương thức tác chiến cổ quái như vậy, quả thật là thế giới rộng lớn, không có chuyện lạ gì không có.

Địa điểm nếu đã chuyển, vậy chiến đấu tự nhiên đánh sẽ thoải mái hơn.

Người trung niên kèm lẫn động tác lôi quang, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã tới trước người của Hình Thiên.

Bụp!

Đánh ra một quyền, lôi quang lập lòe, thật sự giống như ông trời muốn đánh sấm lúc mưa, âm thanh rất lớn.

Hai chân của Hình Thiên trượt trên đất, lùi lại khoảng 2m, khóe miệng khẽ cong lên.

“Ha ha, uy thế không tồi, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.”

Anh ta chưa có ra tay, chính là muốn cảm nhận trước loại uy lực ẩn hiện lôi điện này của đối phương sẽ như thế nào.

Lần nữa bị hạ thấp, người trung niên cực kỳ phẫn nộ.

“Hừ! Ngay đây thôi sẽ không còn ngông cuồng tự đại như vậy nữa.”

Không đợi động tác của ông ta, lần này lại là Hình Thiên động thủ trước.

“Tốc độ của ông không tồi! Lực lượng và loại hồ quang điện đó quá tệ, để ông cảm nhận một chút uy lực của võ giả nước R chúng tôi.”

Chỉ là tốc độ, trong mắt người trung niên xuất hiện tia ngưng trọng, tốc độ của người nước R này, vậy mà không kém hơn ông ta, phải biết, lôi quang của ông ta tung ra, tốc độ ở trong cả Liên minh dị năng đều không có ai có thể so kịp.

Cùng là một quyền, giống như là một loại đáp lễ, Tiên Thiên Chi Khí tuôn ra, đánh mạnh và đôi cánh đang giơ lên cản của người trung niên.

Bụp!

Âm thanh bạo liệt hơn vừa rồi xuất hiện, cơ thể của người trung niên bay ngược ra mười mấy mét, nặng nề đập xuống đất.

Từ từ đứng dậy, đã là có máu từ khóe miệng chảy ra rồi.

Lúc này, lôi quang của ông ta dường như càng khủng bố hơn trước, nhưng ông lão tóc vàng từ khi bắt đầu đến bây giờ mãi không nói tiếng nào đó, lại nhấc tay phải lên.

“Ghat, ông thua rồi, không cần đánh nữa.”

Dường như ông lão này có địa vị và thực lực đều rất cao, người trung niên tên Ghat, vậy mà không có chút do dự, lập tức cứng kính nói.

“Vâng thưa ngài.”

Lúc này, ông lão mới nhìn sang Sở Vĩnh Du vô cùng thản nhiên thì khẽ mỉm cười nói.

“Truyền thừa 5000 năm của nước R các cậu, võ giả càng là lưu truyền đến nay, quả nhiên danh bất hư truyền, tôi quay về sẽ báo cáo thật với cao tầng, từ giờ Liên minh dị năng sẽ coi nước R là cấm địa, không đặt chân vào nữa.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du vèo một cái xuất hiện ở nơi cách ông lão 1m, sát khí và khí thế điều phóng thích ra, tuy chỉ là thu phóng trong một khoảnh khắc, nhưng cũng đủ để thể hiện rõ rất nhiều thứ rồi.

“Tốt nhất là như vậy, nếu không, ông chắc biết hậu quả.”

Cứ như vậy, Sở Vĩnh Du đi rồi, Ghat đi tới bên cạnh ông lão hồi lâu không có động tác, nghi hoặc nói.

“Thưa ngài, ngài làm sao vậy?”

Phụt!

Nôn ra một ngụm máu tươi, ông lão dựa vào người của Ghat.

“Cậu… cậu ta không phải là con người, là thần!”

Lời nói vừa dứt, sắc mặt của Ghat lập tức thay đổi, Sở Vĩnh Du đó căn bản không có ra tay, đại nhân lại trực tiếp bị thương nặng, đây… là ý niệm tổn thương người sao?

“Đi! Đi mau! Quay về nhất định phải báo cáo thật.”

Vốn dĩ trong lòng ông lão thật ra còn tồn tại một chút tâm lý gặp may, lại bị động tác cuối cùng của Sở Vĩnh Du tiêu diệt sạch sẽ, không dám có chút rình mò nào nữa.

Cứ như vậy, ở trang trại chăn nuôi chỉ còn lại một mình Ngô Siêu đứng ngây ngốc tại chỗ.

Ghat… Ghat người dị năng cấp 9 được mệnh danh là người lôi điện lại thua như vậy? Hơn nữa còn thua thủ hạ của Sở Vĩnh Du, trời ạ!

Điều càng khoa trương hơn là người dị năng cấp 9 của thế hệ trước vậy mà không thấy Sở Vĩnh Du ra tay như nào, cũng bị thương rồi.

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Ngô Siêu thấy may mắn, quả nhiên thực lực của Sở Vĩnh Du mãi mãi không phải là cái có thể dùng đầu óc thì có thể tưởng tượng được, vẫn may anh ta đã rút khỏi Liên minh dị năng, nếu không thật là chết thế nào cũng không biết rồi.

Một bên khác, chiếc xe đang lạy trên đường, Sở Vĩnh Du nhìn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cười nói.

“Hình Thiên, dừng xe.”

Hình Thiên không hiểu, nhưng vẫn dừng xe, sau đó thì nhìn thấy Sở Vĩnh Du sau khi xuống xe, đi thẳng tới một sạp hàng bán bóng bay bơm khí hiđro thì lập tức cạn lời.

Đại nhân thật là chiều con gái tới điên cuồng, đi đâu cũng không quên sở thích của con gái.

Không sai, Sở Vĩnh Du chính là nhìn thấy bóng bay mới xuống xe, Hữu Hữu rất thích thứ này, ban sáng không để anh cùng ra ngoài chơi, vậy nên giờ mua ít thứ về mua chuộc.

“Xin chào, con khủng long, heo peppa, còn cả con hươu cao cổ đó tôi mua hết.”

Sở Vĩnh Du chỉ ba hình, ông chủ sau khi rút ra thì cười nói.

“Chào cậu, tổng cộng 45 nghìn.”

Sau khi quét mã, vừa lần bóng bay, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

“Hửm? Vĩnh Du? Thật trùng hợp.”

Quay đầu nhìn, vậy mà là Trịnh Hạo, cánh tay còn kẹp mấy cuộn giấy.

“Trịnh Hạo, thật trùng hợp, công ty trang trí của anh ở đây sao?”

“Phải, vào trong ngồi chơi uống nước trà? Giờ tôi đang rảnh.”

Nghĩ dù sao cũng rảnh, Sở Vĩnh Du cũng đáp ứng, để ba quả bóng bay vào trong xe, nói với Hình Thiên.

“Cậu đến Vân Vụ Chi Hải, gửi bóng bay ở phòng bảo vệ, tôi quay về sẽ lấy.”

“Được.”

Trịnh Hạo cách đó không xa có hơi trợn mắt há hốc mồm, bởi vì xe Hình Thiên lái, là bentley Bentayga, bao nhiêu tiền, anh ta đương nhiên biết.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du quay lại, Trịnh Hạo nói đùa.

“Được đấy Vĩnh Du, chân nhân bất lộ tướng, vậy mà là một người có tiền. vậy cậu có thể đến trường mầm non Thiên Thiên xếp hàng lấy số, quả thật là chuyện không bình thường.”

Sở Vĩnh Du ngược lại cảm thấy thú vị, nói thẳng.

“Anh không có chút ý tứ lấy lòng tôi sao?”

Ánh mắt của Trịnh Hạo quả thật không có bất kỳ thay đổi gì, cho nên Sở Vĩnh Du mới cố ý nói đùa như vậy.

“Phì! Đi thôi, đi lên kể một câu chuyện cho anh thì anh sẽ biết tôi tuyệt đối sẽ không có loại tâm lý này.”

Quả thật giống như những gì Trịnh Hạo nói, công ty trang trí của anh ta không lớn, nhân viên cũng chỉ có mấy người, văn phòng của anh ta cũng rất nhỏ.

Pha trà xong, vừa hay lúc này mới mở miệng nói.

“Trước đây ấy, tôi có một bạn tốt, có gia cảnh giống với tôi, sau này trúng số, còn là loại được gấp 10, sau khi nộp thuế xong thì ra tay được 21 tỷ, ba của cậu ta cũng là một nhân tài, dùng số tiền đó, thời gian mấy năm làm kinh doanh kiếm được hơn mấy lần, lúc đó còn chưa tốt nghiệp đại học, con người mà, chắc chắc là muốn quen biết người có tiền, tôi cũng không ngoại lệ, cộng thêm quan hệ của người đó và tôi tốt như vậy, kết quả thì sao…”

Nói đến đây, Trịnh Hạo cười khổ một tiếng.

“Kết quả người bạn đó của tôi thay đổi rồi, ở trước mặt mọi người sỉ nhục tôi một lần, nói tôi nhìn trúng tiền của cậu ta gì gì đó, từ đó về sau thì tôi đã thề, chỉ dựa vào chính mình, không dựa vào người khác, người khác có bao nhiêu tiền, không có liên quan gì đến tôi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, thì ra là từng tổn thương, chẳng trách không có suy nghĩ của phương diện kia.

“Có khi thất bại cũng là động lực của tiến bộ, không phải sao?”

Uống cạn một ly trà, Trịnh Hạo cười rất vui.

“Không sai, còn không phải sao, ngày tháng hiện nay của tôi không phải cũng trải qua một cách khá bình yên hay sao ha ha.”

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, một nhân viên đi vào, sắc mặt rất khó coi.

“Anh Hạo, bản thiết kế của công ty bất động sản Hoa Thiên này lại bị trả lại, vẫn kêu sửa, tôi đều điên cả rồi, có phải là cố ý kiếm chuyện không?

Bình luận

Truyện đang đọc