BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 714

“Được rồi, đứng dậy đi, ở đây là thành phố lớn, đừng có hở một tí là xuất hiện loại lễ tiết này, mỗi một người đều có bí mật của riêng mình, tôi không muốn biết.”

Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, trong mắt Phồn Hoa tràn ngập sự cảm kích.

Mở cửa xe ra, đặt Ngu Thư Di vào, Sở Vĩnh Du nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi.

“Đúng rồi Phồn Hoa, vậy cô tấn cấp Hóa Long Cảnh có phải cũng không cần quyển sách đó của tôi không?”

Phồn Hoa gật đầu.

“Phải anh Sở, gia tộc của tôi có lưu truyền đời đời, tự thành một mạch.”

Sở Vĩnh Du không có cưỡng cầu, cái anh cần chính là Phồn Hoa có thể có thể xem anh là người thân thật sự, chứ không phải là chủ nhân gì cả, như thế là đủ rồi.

Thời gian trôi qua, trên một con đường ít người qua lại của Tỉnh Thành, Ngu Thư Di từ từ tỉnh lại.

Cử động cổ, thấy vẫn ở trong xe của mình, không khỏi bất lực nói.

“Ặc… lâu rồi không có lái xe đường dài, vậy mà vừa tới Tỉnh Thành đã ngủ mất, sau này thật sự phải chú ý.”

Cô ta lại không biết, ở con ngõ cách đó không xa, Sở Vĩnh Du dõi theo chiếc xe của cô ta rời đi.

Làm như vậy là vì chuyện lần đó ở nước Nhật, đã đả kích rất lớn đối với Ngu Thư Di, nếu như xảy ra chuyện như vậy lần nữa, cho dù với tính cách phóng khoáng của Ngu Thư Di, có thể dịu lại hay không đều là một nghi vấn, cho nên, không bằng xem như tất cả mọi người chưa từng xảy ra.

Nhìn chiếc xe đi xa, sắc mặt của Sở Vĩnh Du đã rét lạnh, xoay người, nhân vật dẫn quân của gia tộc Quang Thứ đã xuất hiện.

“Cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Những người nước Nhật bắt cóc Ngu Thư Di đó, ở trước mặt Tiên Thiên võ giả của gia tộc Quang Thứ, thật sự ngay cả một con kiến cũng không phải, người âm thầm bảo vệ như vậy có thể để Ngu Thư Di bị bắt cóc sao? Sao có thể chứ?

“Đại nhân, gia tộc Quang Thứ của chúng tôi bây giờ chỉ còn ba người, ngoài bảo vệ người nhà của ngài, thật sự không có sức đi bảo vệ những người khác.”

Hửm? Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu lại.

“Những người khác đâu?”

Ông lão ở trước mặt có hơi lắp bắp, trong ánh mắt cũng vụt qua tia sợ hãi, tại sao thần tiên đánh nhau, người bị thương mãi mãi đều là bọn họ.

“Tôn… Tôn Đế mang những người khác đi rồi, nói phải đi chấp hành một nhiệm vụ.”

Cái gì!

Sở Vĩnh Du sửng sốt, chuyện anh lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra, vội vàng đi cảm ứng Sát Khí Ấn trong cơ thể của những người khác của gia tộc Quang Thứ, quả nhiên đều không cảm ứng được rồi, chỉ có ba người có thể cảm ứng được, hơn nữa vị trí đều ở Tỉnh Thành.

“Tôn Đế tìm các ông từ khi nào? Tại sao không thông báo cho tôi?”

Ông lão cười khổ.

“Đại nhân, ngài bây giờ là chủ nhân của gia tộc Quang Thứ chúng tôi, Tôn Đế trước đây cũng thế, đặc biệt ngài ấy khủng bố cỡ nào, ngài cũng từng thấy, lẽ nào không hiểu sao? Ngài ấy không cho chúng tôi nói với ngài, nói ngài sẽ có một ngày phát hiện ra.”

Siết chặt hai tay, Sở Vĩnh Du sau khi tấn cấp Hóa Long Cảnh, một chút cảm giác ưu việt sau khi giết Ma Tôn đã lập tức biến mất sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc