BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 765

“Nhưng mà sư phụ, là sư phụ của Tôn Tiểu Bàn kêu con đến Tây Lân.”

Nghe nói như thế, Vô Phong Tử nhíu mày.

“Ông ta nói à? Nếu như ông ta đã nói, vậy thì ở Tây Lân chắc chắn có phương pháp có thể chữa cho Hữu Hữu, nhưng mà…”

Vô Phong Tử và Sở Vĩnh Du cũng bắt đầu nhìn xung quanh, thật sự không phát giác vật gì có giá trị, một tia nghi hoặc từ từ dâng lên trong lòng của hai người.

Nhưng mà sư phụ Tôn Tiểu Bàn đã nói, vậy thì chắc chắn không hề nói đùa với Sở Vĩnh Du, dù sao thì chuyện này liên quan đến sinh mạng của Hữu Hữu, không phải là trò đùa.

Đúng lúc này, trong cái trùng động lại có một người bước ra, một người đàn ông trung niên có gương mặt vô cùng bình thường.

Vừa mới đi ra, theo thường lệ trận pháp lại bắt đầu tấn công, mặc dù không có Vô Phong Tử tọa trấn, nhưng mà uy lực vẫn vô cùng đáng sợ.

Nhưng mà lông mày của người đàn ông trung niên mới xuất hiện nhíu lại một cái, tay phải cử động, năm người đang ngồi xếp bằng khống chế trận pháp đồng loạt phun máu rồi bay ngược ra ngoài.

“Không hay rồi.”

Biểu cảm của Vô Phong Tử vô cùng kỳ lạ, bước một bước đi đến đối diện người đàn ông trung niên, hoàn toàn không nghĩ tới người lần này xuất hiện lại có thực lực kinh khủng như thế, chỉ phất tay một cái mà đã có thể phá vỡ trận pháp.

“Trận pháp à? Chẳng trách nhiều nhân bản của tôi chết đến thế, nhưng mà lại không có một điểm thành tích.”

Âm thanh vừa mới xuất hiện, cho dù là Vô Phong Tử thì biểu cảm cũng xuất hiện thay đổi, bởi vì đây là lần đầu tiên mà người bước ra từ trùng động mở miệng nói chuyện.

Nhất là khi ông ta nhắc đến nhân bản, cũng có thể để những người thủ hộ ở đây hiểu rằng tại sao những người vừa mới chết đều không có máu thịt, không có thi thể, mà chỉ hóa thành đất cát vàng, hóa ra đó chỉ là nhân bản.

Chỉ có thể nói trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới bên kia trùng động đã phát triển đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.

“Thực lực của ông không tệ đó.”

Lúc này, người đàn ông trung niên nhìn về phía Vô Phong Tử đang đứng cách đó khoảng năm mét, khóe môi hơi nhếch lên.

“Các người muốn xâm chiếm địa cầu của chúng tôi à?”

Vô Phong Tử nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt nghiêm túc, người trung niên này tuyệt đối chính là một kẻ thù rất mạnh, cho dù là đối với ông ta mà nói thì cũng là như thế.

Không trả lời câu hỏi của Vô Phong Tử, người đàn ông trung niên bắt đầu nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn thấy Sở Vĩnh Du, đột nhiên trong mắt lại lóe lên ánh sáng.

“Cậu.”

Cùng lúc đó, ánh mắt của người đàn ông trung niên tập trung vào một nơi nào đó trên người Sở Vĩnh Du, biểu cảm kinh ngạc đến cực hạn.

Dường như là cảm nhận được cái gì đó, tay phải của Sở Vĩnh Du chậm rãi giơ lên, quả nhiên ánh mắt của người đàn ông lại bắt đầu di chuyển theo nó.

Bình luận

Truyện đang đọc