BẢN LĨNH NGÔNG THẦN



"Con gái, sao con chưa ngủ?"

Đồng Ý Yên bước xuống lầu nhìn thấy ba vừa bước vào cửa, sắc mặt đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc, chắc chắn là vừa đi tiếp khách về, nhưng sau khi xưởng gạch Phong Thông xuất hiện, cô mới nhìn thấy ba mình rất vui sướng như thế, ngày thường hiếm khi ông đi uống rượu.

"Vâng."

Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng đi xuống lầu, ngồi xuống sofa.

"Vợ à, em đánh hay là anh đánh."

Đồng Ý Yên thở dài, vừa định nói gì đó thì Tư Phu nhìn qua.

"Lại làm sao vậy? Sao mấy đứa vẫn chưa ngủ?"

"Mẹ, lúc nãy Hiểu Tiêm xách một chiếc túi từ lầu hai đi ra ngoài, chắc mẹ cũng nhìn thấy."

Tư Phu gật đầu.

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Không có gì cả, trong túi đó có 600 triệu. Đó là số tiền mà một người bạn mượn của con mới trả."

Sở Vĩnh Du đột nhiên lên tiếng, Tư Phu cũng thở phào nhẹ nhõm.


"Ồ, mẹ còn tưởng... Chờ đã, con nói trong túi có 600 triệu?"

Sau khi nhìn thấy Đồng Ý Yên gật đầu, Tư Phu phát điên.

"Con bé Hiểu Tiêm này, sao...sao lại to gan như thế, mình à, lại đây nhanh lên."

Ai biết rằng Đồng Thế Tân đã chạy vội vào phòng ngủ, uống nhiều quá nên ngủ thiếp luôn rồi.

Nhìn lại, Đồng Ý Yên bấm điện thoại di động gọi cho Đồng Hiểu Tiêm, bật chế độ rảnh tay lên.

"Chị ơi, yên tâm đi, em sắp đến trường rồi."

Sở Vĩnh Du nghĩ tới hơi buồn cười, cô em dâu này da mặt dày không ai bằng, thật sự cho rằng có người quan tâm mình có an toàn hay không?

"Con gái, con sắp tới nơi là được rồi."

Dường như anh vừa nghĩ tới, lời nói của mẹ vợ đã giáng cho Sở Vĩnh Du một cú đấm trời giáng.

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!"

Đồng Ý Yên liếc mắt nhìn mẹ, lạnh lùng nói.

"Hiểu Tiêm, chị hỏi em, lúc nãy em có lên lầu lấy một cái túi không?"

"Vâng vậy, có chuyện gì sao chị?"

Đồng Ý Yên sửng sốt một hồi, cô không ngờ Đồng Hiểu Tiêm lại thừa nhận nhanh như vậy.

"Đó là túi của anh rể em. Trả lại càng sớm càng tốt, bên trong có đồ quan trọng."

"Em biết, là 600 triệu tiền mặt, nếu không chị nghĩ em rảnh rỗi đi lấy chiếc túi rách nát đó làm gì."

Tư Phu ngồi một bên cũng hoàn hồn, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ nhẹ nhàng.

"Hiểu Tiêm, đó là tiền của anh rể, con tranh thủ thời gian trả lại đi."

Ai ngờ, Đồng Hiểu Tiêm cười khẩy một tiếng.

"Không trả, chị ấy bảo con bồi thường 300 triệu. Tại sao con không thể lấy 600 triệu coi như tiền bồi thường? Được rồi, điện thoại sắp hết pin rồi, vậy nhé.”

Tút tút tút!

Nghe tiếng cúp máy, đừng nói Đồng Ý Yên, ngay cả vẻ mặt của Tư Phu cũng không nhịn được nữa.

"Ừm...... Vĩnh Du à, 600 triệu này cứ coi như ba mẹ nợ con, đợi đến khi xưởng gạch có lời sẽ trả lại cho con, được không?

Sở Vĩnh Du liếc mắt nhìn, định nói gì đó, lại lắc đầu đi thẳng lên lầu, kéo theo cả Đồng Ý Yên đi cùng.


"Vợ à, em gái của em, nếu cứ mặc kệ không làm gì, anh nghĩ ngay cả việc giết người phóng hỏa nó cũng dám làm.”

Đồng Ý Yên cắn chặt môi dưới, cười khổ.

"Em còn không biết sao? Cho em thêm một chút thời gian đi.”

"Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai em phải đến chi nhánh mới thành lập của tập đoàn Chúc thị ký hợp đồng, đừng đến muộn đấy."

Nhắc đến chuyện này, Đồng Ý Yên bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.

"Anh đã nói với ông chủ của Liên Sâm một tiếng chưa? Ông chủ Hướng Hợp của chi nhánh đó thực sự là bạn học của anh ấy sao? Tôi đến đó chắc không có vấn đề gì chứ."

"Không sao đâu, em cứ yên tâm đi."

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du tự tin như vậy, Đồng Ý Yên cảm thấy an tâm hơn phần nào, dù sao lần này cá cược quá lớn, một khi thất bại, xưởng gạch vừa mới mua lại sẽ phải đổi chủ ngay.

"Vĩnh Du, hôm nay ở nhà ông nội, anh đặt cược lớn như vậy, nhưng anh lại giành quyền lợi cho cô, chứ không phải cho gia đình chúng ta. Tôi...tôi rất ngưỡng mộ anh."

Sở Vĩnh Du mỉm cười.

"Thật sao? Trước giờ chưa từng nghe thấy em ngưỡng mộ anh bao giờ, anh lấy làm vinh hạnh.”

Đồng Ý Yên hơi giật mình sau đó trả lời.

"Tôi biết anh là người có thù phải báo,có ơn phải trả, tôi đã từng bằng lòng trao cho anh tất cả, chính là coi trọng tính cách này của anh. Bây giờ nhìn thấy anh không hề quên cội nguồn, tôi rất vui, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho anh, thôi ngủ đi.”

Một ngày mới lại đến, với nhiều người là một ngày bình thường như bào ngày khác, nhưng với vài người nào đó, cả đêm không tài nào chợp mắt.

Vì chi nhánh của Chúc thị ở thành phố Ninh đã được thành lập ở tòa nhà đô thị hàng chục nghìn tỉ, nếu xây dựng được chút quan hệ, ai mà không muốn chứ, hãy nhìn đám đông đang đứng ở đại sảnh công ty là biết khoa trương đến mức nào.

Trên con phố bên cạnh tòa nhà này, một chiếc BMW X5 dừng lại, Đồng Tử Họa và Đồng Hiểu Kiệt đang ngồi trên đó.

"Tôi nói này Tử Họa, cậu dẫn tôi tới đây là muốn làm gì?”

Nhìn thấy Đồng Hiểu Kiệt đang mất bình tĩnh, Đồng Tử Họa mỉm cười nói.

"Tất nhiên là để xem Đồng Ý Yên bị lôi ra làm trò đùa rồi, để xem cô ta bị tống cổ ra ngoài như thế nào, tôi còn quay video làm kỷ niệm, theo tôi biết thì những người có thể đợi ở sảnh là những đại diện công ty đã thông qua các mối quan hệ để hẹn trước hết rồi. Còn với những người không hẹn trước, có thể nói rằng ngay cả cổng đại sảnh cũng không được phép bước chân vào.”

Nghe vậy, Đồng Hiểu Kiệt xốc lại tinh thần, trong mắt hiện lên sự độc ác.

"Thật sao? Vậy thì tôi phải nhìn cho kĩ, mẹ kiếp, ba tôi nói rồi, xưởng gạch Tinh Huy do Liên Sâm đạp đổ, mà thằng nhãi Sở Vĩnh Du lại quen biết Liên Sâm. Tôi không tin không có gian tình gì trong đó."

Nói đến đây, một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Đồng Hiểu Kiệt.

"Tôi không có chọc tức thằng nhãi Sở Vĩnh Du đó mà, tại sao nó lại động tới gia đình tôi?”

Đồng Tử Họa tự vả miệng hai lần, lắc đầu.


"Không, không, không! Anh à, anh quên rồi sao?

Trước khi Sở Vĩnh Du nhập ngũ, anh cũng mắng chửi đập đánh nó không ít, thằng nhãi đó thù rất dai."

"Cái gì? Con rể ăn bám không có liêm sỉ, cũng không được đánh sao? Huống hồ, nó và Đồng Ý Yên định sinh con trai để tranh giành tài sản của nhà họ Đồng với tôi. Sao mà để yên cho nó được.”

Đồng Hiểu Kiệt cau mày, như thể mọi thứ trong nhà họ Đồng đều phải thuộc về anh ta vậy.

"Đúng vậy, tôi không nói anh dạy dỗ là sai. Cả nhà họ Đồng, người có thể kế thừa cơ nghiệp của ông nội, không ai khác ngoài anh."

Đồng Hiểu Kiệt giống như kẻ ngốc không rõ thân phận của Đồng Tử Họa là từ đâu mà ra, đắc chí nói.

"Không phải sao, tức là chúng đã sinh ra đứa con gái, nếu là con trai, tôi sẽ cho chúng chết chung một lũ. Ế? Đó không phải là Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên sao? Không ngờ lại ngồi taxi tới, nghèo kiết xác thì mãi chẳng khá lên nổi.”

Nhìn theo đó, không sai, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên vừa bước xuống taxi.

Haha, có kịch hay để xem rồi.

Tại lối vào của tòa nhà chi nhánh tập đoàn Chúc thị, Đồng Ý Yên khá lo lắng khi cầm tập tài liệu giới thiệu về công ty bất động sản Hoa Phong.

"Không sao đâu, vợ à, không phải anh đã nói với em rồi sao, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa."

Ngay cả khi Sở Vĩnh Du đã dẫn dắt như vậy, cô vẫn căng thẳng không nói nên lời.

"Làm gì thế?"

Vừa tới cửa, hai người bị bảo vệ ngăn lại.

"Tôi... tôi tới tìm Tổng giám đốc Hướng."

Đồng Ý Yên trả lời không hề tự tin chút nào, sự khinh thường ánh lên trong mắt bảo vệ. Sáng nay, bọn họ đã đuổi không biết bao nhiêu người như vậy rồi.

"Có hẹn trước không? Không có thì mời về cho.”

Sở Vĩnh Du đứng bên cạnh cau mày, tên họ Chúc này làm việc sao vậy, thế này mà cũng muốn chặn họng anh sao?




Bình luận

Truyện đang đọc