BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

Chương 878:

“Tiền bối, tôi lại muốn đến Long chi động một lần nữa, không biết có thể không?”

Theo lý mà nói, Long chi động chỉ được mở ra vào mỗi lần Thiên Tuyển đại chiến, cho nên Sở Vĩnh Du mới hỏi như vậy.

Lời này vừa mới nói ra, đại trưởng lão liền đứng dậy, sắc mặt kinh hãi không nói hai lời, đột nhiên lại xông về phía Sở Vĩnh Du.

Thấy như vậy, Sở Vĩnh Du chợt quát lên một tiếng.

“Khổng Lưu đừng động.”

Khổng Lưu đứng ở một bên đang muốn có hành động, lúc này xem như đã yên ổn đứng đó lần nữa, nếu không, chắc chắn là đại trưởng lão đã chết rồi.

Rầm!

Một tiếng vang trầm đục phát ra, Sở Vĩnh Du và đại trưởng lão chạm chưởng với nhau, Sở Vĩnh Du vẫn đứng thẳng người như núi thái sơn, mà đại trưởng lão lại lùi về sau ba bước.

“Quả nhiên, quả nhiên là cậu đã tiến bộ rồi. Vĩnh Du, cậu thật sự khiến người khác vui mừng.”

Lúc này, trong lòng đại trưởng lão vô cùng phức tạp, tốc độ tiến bộ của Sở Vĩnh Du chỉ có thể dùng từ khoa trương để hình dung, mới qua có bao lâu, vậy mà đã vượt qua tam thánh bọn họ rồi,

đạt đến một cảnh giới trước nay chưa từng có.

Một giây sau, đại trưởng lão ngửa mặt lên trời rồi cười phá lên.

“Ha ha, tốt quá tốt quá rồi, Vĩnh Du, cậu có biết là tam thánh chúng tôi chờ đợi cảnh giới tiếp theo trong bao lâu rồi không? Hóa Long Cảnh vẫn đang tìm tòi, đã không có cách nào phát huy ra

thực lực tuyệt đối mà cảnh giới này phải có, nhưng mà cảnh giới tiếp theo chúng tôi không muốn bỏ qua nó, cho nên cứ luôn áp chế không đột phá, rốt cuộc là chờ được cậu.”

Sở Vĩnh Du cũng có thể hiểu tâm trạng của đại trưởng lão, dù sao thì là một võ giả không có cách nào tiếp tục đột phá, điều này còn khó chịu hơn là so với chết.

“Đại trưởng lão vậy tôi có thể vào Long chi động không?”

Nghe nói như thế, nụ cười của đại trưởng lão thu hồi lại ông ta nói.

“Đương nhiên là ở chỗ tôi không có vấn đề gì rồi, sở dĩ lúc Thiên Tuyển đại chiến có thể tiến vào Long chi động là bởi vì lúc đó có lý thú xuất hiện, có thể đạp lên lý thú đến Long chi động,

nhưng mà bình thường lý thú ẩn giấu trong đám mây, không thể cảm nhận được tung tích. Từ Long Môn đến Long chi động có một khoảng cách xa như thế, có hiểu ý tôi không?”

“Trừ phi cậu biết bay.”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, bay hả? Chuyện đó làm sao có thể được chứ, hiện tại chỉ thấy người dị năng có thể bay lên, còn võ giả à? Không biết là cảnh giới nào mới có thể, hoặc là nói không có

cảnh giới nào có thể bay lên.

“Thiếu chủ khoảng cách từ Long Môn đến Long chi động là bao nhiêu vậy?”

Lúc này, đột nhiên Khổng Lưu lại mở miệng, đại trưởng lão mở cánh cửa bí mật, ông ta nói.

“Tự mình xem đi.”

Đứng ở nơi đó nhìn ra xa một chút, Khổng Lưu nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Khoảng cách như vậy à, với cảnh giới hiện tại của thiếu chủ, chỉ cần dùng hai lần mượn lực là có thể nhảy qua rồi.”

Sở Vĩnh Du cũng bước tới, anh trầm giọng nói.

“Đúng là không sai, chỉ được một lần, hai lần thì nhất định có thể nhảy qua đó, vấn đề mấu chốt chính là mượn lực như thế nào.”

Khổng Lưu cười nói.

“Thiếu chủ đã quên mất còn có tôi rồi à, ngài có thể dẫm lên lưng của tôi để tiến hành mượn lực, hai lần, về vấn đề khoảng cách, không có bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ phối hợp với thiếu chủ.”

Cái gì?

Một câu nói để Sở Vĩnh Du và đại trưởng lão đều sợ đến ngây người, không nói tới việc rơi xuống ở một độ cao như thế có thể sẽ có tổn thương hay không, chỉ là một bước nhảy là được,

khoảng cách Sở Vĩnh Du mượn lực hai lần gần ba mét thật sự có thể làm được?

“Được, tôi tin tưởng ông.”

Sở Vĩnh Du không hề do dự, lời nói nói ra làm cho nội tâm của Khổng Lưu cực kỳ tự hào, dường như là nhận được sự tín nhiệm của Sở Vĩnh Du mà không có bất cứ lý do nào chính là một

chuyện đáng để vinh quang.

“Nếu như các người đã quyết định, vậy thì thử một chút đi.”

Đại trưởng lão vô cùng khát vọng với cảnh giới tiếp theo, nếu như bây giờ đã có thể tìm ra phương pháp, ông ta thật sự không nguyện ý buông tay dễ dàng.

“Đúng rồi, Vĩnh Du, trước khi đến đó, tôi cho cậu xem cái này, tôi biết chuyện Vô Phong Tử bị bắt đi rồi.”

“Mấy năm trước lúc đến tây khu, ông ta có để lại cho tôi một lá thư, có vẻ như ông ta biết mình sẽ xảy ra chuyện như thế.”

Bình luận

Truyện đang đọc