BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 811

“Đây không phải là Sở Vĩnh Du hay sao? Đù, trở về từ khi nào vậy, vừa trở về thì đối đầu với nhà họ Tàng, không hổ là người đứng đầu của Tỉnh Thành năm đó.”

“Sở Vĩnh Du và nhà họ Tàng, có kịch hay để xem rồi, sợ rằng Tàng biến mất một năm, bản thân cũng không rõ, thời đại của anh ta sớm đã qua rồi, hiện nay là quyền của nhà họ Tàng.”

Ngô Tiêu Tiêu vẻ mặt càng đặc sắc, không ngừng thở dài, đã đến mức độ này, anh ta qua cũng không có ích gì, ngược lại đoán chắc còn sẽ bị Tàng Đồng đánh, chỉ có thể yên lặng nhìn sự phát triển của sự việc.

“Những gì ông nói là thật sao?”

Nghe hết những lời của chú Phong, Tàng Đồng trợn mắt há hốc mồm.

“Tuyệt đối là thật.”

Lại nhìn sang Sở Vĩnh Du, vẻ mặt của Tàng Đồng biến đổi không ngừng, cuối cùng vẫn lạnh giọng nói.

“Coi như anh may mắn.”

Nói xong, Tàng Đồng xoay người muốn đi, nhưng Sở Vĩnh Du lại mở miệng.

“Anh cảm thấy chuyện này kết thúc rồi sao? Tôi không cho rằng như vậy.”

Xoạt!

Tàng Đồng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn sang Sở Vĩnh Du, sắc mặc cực kỳ khó coi.

“Sở Vĩnh Du! Tôi đã rất nể mặt anh rồi, anh thật sự muốn nháo tới cùng với nhà họ Tàng chúng tôi sao?”

Khẽ lắc đầu, giọng nói của Sở Vĩnh Du rất bình tĩnh.

“Thứ nhất, anh không có tư cách đại biểu cho nhà họ Tàng; thứ hai, cho dù đối địch với nhà họ Tàng các anh, đối với tôi, các anh có tư cách đó sao?”

Lời nói quá bá đạo, nhất thời khiến những người xung quanh đều tắt tiếng, cho dù là Văn Khả Hân cũng ngây ra nhìn Sở Vĩnh Du, vừa quay về thì bá đạo như vậy, sự thần bí của nhà họ Tàng, hơn nữa ai cũng biết võ công, võ lực cao cường, Sở Vĩnh Du dường như căn bản không để vào mắt.

Chú Phong vừa rồi đã âm thầm thông báo cho ông chủ, cũng khẩn trương rồi, nhìn xung quanh, nhìn thấy Tàng Thiên Mẫn xuất hiện, tốc độ rất nhanh thì cũng thở phào.

Bốp!

Tàng Đồng đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy sau gáy bị đập mạnh một cái, cả người ngã dúi ra sàn.

“Đồ khốn kiếp! Dựa vào mày mà cũng dám bất kính với Sở đại nhân?”

Tàng Thiên Mẫn xuất hiện, tát con trai một cái, dọa tất cả mọi người giật mình, ai cũng sửng sốt tới há miệng, không dám tin những gì vừa nhìn thấy.

Không khỏi đều nói Tàng Thiên Mẫn cực kỳ chiều con trai cháu trai hay sao? Tại sao lại…

Chỉ có thể nói, Sở Vĩnh Du này cực kỳ không đơn giản.

“Sở đại nhân, con trai tôi mắt mù, động chạm với ngài, ngài nói xử lý như nào thì được?”

Tàng Thiên Mẫn chắp hai tay, cúi người trước Sở Vĩnh Du, trong mắt tràn ngập sự căng thẳng, ông ta thật sự không ngờ con trai thứ tư của mình vậy mà cũng có xung đột với Sở Vĩnh Du, còn ở trước mặt mọi người, thật sự là không định cho nhà họ Tàng đường sống.

“Xử lý thế nào cũng được sao? Vậy nếu như tôi nói giết thì sao?”

Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Tàng Đồng vừa bò dậy, trực tiếp điên rồi, bởi vì câu trả lời của ba anh ta càng khiến anh ta có loại cảm giác hồn phi phách tán.

“Đương nhiên có thể, Sở đại nhân nói rồi, Tàng Đồng buộc phải chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc