BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 860

“Trời đất ơi anh… anh Sở, rốt cuộc là có thực lực gì vậy? Thế mà có thể tạo thành lực phá hoại như thế này.”

Vưu Hân Diễm hoảng hốt lên tiếng, sắc mặt của Vưu Quốc Chương có chút nghiêm túc.

“Càng là như vậy thì càng không thích hợp, bởi vì cậu thanh niên đó cũng mạnh không ai sánh bằng.”

Sau khi bụi cát bay hết, Sở Vĩnh Du và cậu thanh niên đều đứng đó, hai người cách xa nhau khoảng mười mét.

“Hừ! Hóa Long Cảnh đỉnh phong? Trong thành phố lớn, một người trẻ tuổi như cậu mà đã đạt đến trình độ này, tất nhiên là có liên quan đến việc uống nước bọt của thần long nước R. Cái tên ngu ngốc này, một món đồ quý bảo như thế, vậy mà lại bị anh uống.”

Biểu cảm của cậu thanh niên vẫn dữ tợn như thế, Sở Vĩnh Du thì bình tĩnh như thường.

“Tôi cũng không nghĩ tới là một người có độ tuổi xấp xỉ tôi mà đã đạt đến Hóa Long Cảnh đỉnh phong, rốt cuộc thì anh là ai?”

Hai tay siết chặt lại, giọng nói của cậu thanh niên càng trở nên lạnh lẽo.

“Tôi là ai à, xuống địa ngục mà nói đi.”

Hai tay của cậu thanh niên từ từ duỗi ra, giống như là đang thực hiện một đòn sát thủ vô cùng mạnh.

Đương nhiên là Sở Vĩnh Du sẽ không ngồi yên chịu trận, hai tay mạnh mẽ giang ra.

“Liệt địa!”

Đây là lần đầu tiên anh được đánh sảng khoái như thế, cậu thanh niên này đã đạt đến cảnh giới bằng anh, đúng là rất mạnh. Nhưng mà, Sở Vĩnh Du thì càng mạnh hơn.

“Hổ khiếu hành!”

Có đủ loại lực phun trào từ trong đôi tay đang đẩy ra của cậu thanh niên, nó hợp thành dáng vẻ của một con hổ dữ đánh thẳng về phía Sở Vĩnh Du.

Nhưng liệt địa đã hình thành sức hút, từ sâu dưới lòng đất phun ra tôn tử giống như trận chiến đầu tiên đánh với ma tôn.

Lúc này, cậu thanh niên và anh đều đánh ra mãnh hổ, đang liều mạng ngăn cản lực hút từ bên dưới.

“Anh dám giết tôi?”

Cậu thanh niên quát lớn một tiếng, anh ta cảm thấy mình sắp không thể ngăn cản nổi rồi, nếu như lực hút lại không biến mất, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ chết không thể nghi ngờ.

Sở Vĩnh Du cười lạnh.

“Có gì mà không dám.”

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một âm thanh như đến từ chân trời.

“Sư đệ đừng hoảng sợ!”

Có một bóng dáng đang di chuyển vô cùng nhanh ở hướng đông nam, để lại rất nhiều dư ảnh.

Lúc cậu thanh niên không kiên trì nổi sắp bị cuốn vào trong khe hở dưới lòng đất, rốt cuộc bóng người đó cũng đã đuổi tới, một phát bắt được cậu thanh niên, đồng thời, tay phải còn nắm thành quyền, trực tiếp đánh một quyền vào trong khe hở.

“Hổ khiếu hành!”

Chiêu thức sử dụng giống y như là cậu thanh niên, chỉ có điều là uy lực căn bản không cùng đẳng cấp.

Con hổ dữ được tạo thành từ khí lực này càng kinh khủng và càng lớn hơn nữa.

Rót vào trong khe hở lòng đất, từng âm thanh trầm đục phát ra, tiếp theo đó, mặt đất bắt đầu liền lại.

Sở Vĩnh Du nhăn mày, nhìn về phía hai người đang đứng yên ổn, ngoại trừ cậu thanh niên đó thì chính là người vừa mới xuất hiện ra tay cứu giúp, là một người đàn ông vạm vỡ, tuổi tác không lớn, có hàm râu quai nón, mang đến cho người ta một loại cảm giác như tội phạm.

Bình luận

Truyện đang đọc