BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 844

Hả? Vận hạn? Tào Khả Nhu hoàn toàn không rõ Sở Vĩnh Du đang nói cái gì.

“Ngay lúc tôi mở lá thư này ra, trang viên này của nhà họ Tào các cô đã bị bao vây, hình như chỉ có tám người thôi, nhưng người nào cũng là cao thủ, sát khí phát ra từ trên người bọn họ cho thấy, có lẽ không phải là khách đến thăm nhà họ Tào các cô đâu?”

Tám người? Sắc mặt Tào Khả Nhu lạnh xuống.

“Anh đang nói chuyện giật gân à? Hay là anh muốn dùng cách này để tôi chú ý đến anh và nhớ rõ anh?”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, đứng lên nói.

“Tin hay không thì tùy cô, nếu tôi chưa lái xe ra khỏi trang viên, cô vẫn có thể gọi tôi.”

Cho dù như thế nào, Tào Khả Nhu cũng vẫn xem như đã làm hết trách nhiệm của chủ nhà, đưa Sở Vĩnh Du ra.

Sở Vĩnh Du vừa mới lên xe, một người trung niên đi ra từ bên hông biệt thự, vẻ mặt sốt ruột, lúc nhìn thấy Tào Khả Nhu thì bước nhanh đi tới.

“Khả Nhu, gọi ông nội con dậy đi, những người khác đang trên đường trở về rồi.”

Tào Khả Nhu nghi ngờ nói.

“Ba, xem ba sốt ruột kìa, đã xảy ra chuyện gì à?”

Người đàn ông trung niên gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

“Đúng, ba nhận được tin người trong tộc đã họp bàn và thông qua, bọn họ quyết định sẽ diệt trừ sạch sẽ nhánh này của chúng ta, nên chúng ta không thể không phòng được.”

Cái gì? Sắc mặt Tào Khả Nhu biến đổi.

“Làm sao có thể! Không phải người trong tộc đã đồng ý yêu cầu của ông nội rồi ư? Sẽ không ra tay với chúng ta cơ mà, vì sao đột nhiên lại lật lọng.”

“Không rõ nữa, mau đi đánh thức ông nội con đi, miệng thì hứa hẹn, nhưng muốn lật đổ vẫn là chuyện sớm muộn thôi.”

Vừa quay người, Tào Khả Nhu đột nhiên nghĩ đến những lời Sở Vĩnh Du vừa mới nói, trong phút chốc chợt do dự, chẳng lẽ người đàn ông kia thật sự phát hiện ra bên ngoài có người đang bao vây nơi này?

Nhưng làm sao có thể chứ? Ngay cả ông nội và ba cũng không phát hiện ra, sao anh ta lại có thể?

Cắn chặt răng, Tào Khả Nhu đột nhiên đưa ra quyết định, cho dù như thế nào thì đánh cược một chút chắc cũng không sai, dù sao khi đối mặt với người trong tộc cô cũng không thể chống lại được.

Lấy điện thoại di động ra, theo trí nhớ, mặc dù Sở Vĩnh Du chỉ đọc số điện thoại của mình một lần nhưng cô đã nhớ rõ.

Sau khi điện thoại kết nối, đúng lúc xe của Sở Vĩnh Du vừa lái đến cổng chính.

“Sở Vĩnh Du, giúp tôi với.”

“Được.”

Chiếc xe của Sở Vĩnh Du gần như dừng lại trong nháy mắt, có ba chiếc xe cũng lao đến, tốc độ cực nhanh, đều là phanh gấp lại.

Từ trên xe đi xuống có cả nam lẫn nữ, tuổi tác cũng không giống nhau là từ hai mươi mấy đến bốn mươi mấy.

“Ba, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh cả, rốt cuộc là có chuyện gì mà đột nhiên lại triệu tập tất cả chúng em trở về thế?”

Xuống xe rồi ai nấy cũng nhao nhao hỏi, người trung niên chỉ lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc