BẢN LĨNH NGÔNG THẦN



Có nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, Đồng Tử Họa càng thêm đắc chí. Người này chính là cao thủ do anh Hồng Hải cử đến, một tên tép riu như Sở Vĩnh Du làm sao có thể đối phó được cớ chứ!

“Sở Vĩnh Du, mày mau qua đây! Đmm!”

Đồng Tinh Minh ở bên cạnh hơi nhíu mày, nói như thế nào, ông cụ nhà họ Đồng cũng đang ngồi bên cạnh, sao con trai ông ta lại có thể nói ra nhiều lời thô tục đến như vậy? Nhưng mà cho Sở Vĩnh Du một bài học, coi như cũng chấp nhận được.

Ngay khi Sở Vĩnh Du đi lại, Đồng Ý Yên đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng.

“Sở Vĩnh Du, quay lại! Hữu Hữu còn đang ở đây, anh làm như vậy có xứng đáng làm ba không?”

Nghe thấy lời này của cô, Sở Vĩnh Du hơi do dự một lát, ngay sau đó, anh lập tức ngồi xuống. Khi nhìn thấy Hữu Hữu đang trợn tròn mắt nhìn mình, nhất thời trong lòng anh cũng cảm thấy áy náy.

Quả thật, anh không nên tiếp tục thể hiện sự bạo lực của mình ở trước mặt con gái.

“Đồng Tử Họa, cậu giống hệt một kẻ tiểu nhân ngang ngược. Cả ngày chỉ gào thét, to mồm. Mà ông nội, ông thấy vậy cũng không thèm quan tâm, dự án hợp tác với tập đoàn Chúc thị là do cháu đích thân ký được, cháu không có công lao thì cũng có khổ lao, vậy mà ông lại ghét cháu, ghét cả nhà cháu như vậy ư?”

Giờ phút này, Đồng Ý Yên vô cùng tức giận. Cô vừa nói xong, bác cả của cô ta là Đồng Kiến Văn lập tức lên tiếng.

“Đồng Ý Yên! Cháu nên chú ý lời nói của mình! Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”


Thấy con gái mình bị nói như vậy, Đồng Thế Tân sao có thể ngồi yên được.

“Anh cả, Đồng Tử Họa ăn nói như vậy, vì sao anh lại không nói nó? Được lắm, xem ra mọi người đều đang đợi xem cả nhà chúng tôi làm trò cười đây mà! Ba, đây là do ba ép con. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta ân đoạn nghĩa. Gia đình như thế này, tôi không cần cũng được.”

Thế nhưng, cho dù nói đến mức này, Đồng An Thái vẫn chỉ ung dung tự tại, cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Nhìn thấy Đồng Thế Tân đã hoàn toàn chết tâm, nhưng ông ta vẫn không hề có chút biểu cảm nào.

“Chúng ta đi.”

Ngay khi đứng lên, Sở Vĩnh Du bèn cười lạnh, nói.

“Ác giả ác báo. Đối với câu nói này, mọi người có thời gian thì trở về tự chiêm nghiệm đi.”

Dường như khi họ vừa đi ra khỏi phòng bao, Đồng Tinh Minh đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký.

“Chủ tịch Đồng! Ngài mau trở về đi! Vừa nãy, Tổng Giám đốc của công ty chi nhánh tập đoàn Chúc thị - Hướng Hợp đến công ty chúng ta. Hiện giờ, ông ta đang ngồi trong phòng làm việc của ngài, nói là đợi ngài về.”

Gì cơ!

Nghe vậy, Đồng Tinh Minh đứng phắt dậy, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó, ông ta lập tức vui mừng khôn xiết.

“Tôi sẽ quay về ngay.”

Vừa cúp điện thoại, Đồng Tinh Minh bèn kéo Đồng Tử Họa.

“Mau về công ty, Tổng Giám đốc Hướng đột nhiên đến công ty chúng ta, xem ra anh ta rất coi trọng lần hợp tác này.”

Nghe thấy lời này, Đồng An Thái vội vàng thúc giục.

“Vậy mau đi đi, phải nhớ kỹ, hợp tác với tập đoàn Chúc thị là quan trọng nhất, nhưng nếu để xảy ra bất kỳ sai sót nào, ta sẽ hỏi tội hai người!”

“Ba yên tâm đi, bọn con nịnh nọt còn không kịp nữa là.”

Cả nhà Đồng Kiến Văn cũng cười không ngớt. Dù sao, lúc này cả nhà họ cũng coi như nắm trong tay mười phần trăm cổ phần của công ty bất động sản Hoa Phong, họ đương nhiên cũng mong muốn công ty phát triển tốt đẹp.

“Cô à, cô có ghen tỵ không? Có hối hận không? Mười phần trăm cổ phần đó, một mình cô nắm trong tay thì có phải tốt hơn không, hà cớ gì phải bán cho chú hai cơ chứ!”

Lúc này, Đồng Hiểu Kiệt nhìn sang Đồng Nguyệt Lâm. Mặc dù anh ta nói như vậy, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu. Bởi vì, ba anh ta vốn dĩ cũng định mua lại cổ phiếu trong tay cô, nhưng cô lại không nể mặt ông ấy chút nào cả.


Nghe vậy, Đồng Nguyệt Lâm trầm ngâm một lát, sau đó, bà ta đột nhiên đứng dậy, hơi sợ sệt nói một câu rồi cũng vội vã rời đi.

“Ba, Sở Vĩnh Du đã nói rồi, về chuyện cổ phần, nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì thì hoàn toàn có thể đến tìm cậu ta. Chuyện đó không liên quan gì đến con, con cũng không biết gì cả.”

Đối với kiểu tụ họp gia đình như thế này, bà ta vốn dĩ cũng không muốn đến. Bởi vì, từ trước đến nay, gia đình này chưa từng coi bà ta như một con người, nếu không làm sao chồng bà ta lại cắt đứt quan hệ với gia đình này sớm như vậy.

Đồng Nguyệt Lâm rời đi hay không không quan trọng, nhưng câu nói này của bà ta khiến người ta phải suy nghĩ. Nhưng cho dù có đập vỡ đầu, cũng không có cách nào nhìn ra được ý nghĩa thật sự. Có điều, họ cũng sẽ không để ý đến câu nói tùy ý của Đồng Nguyệt Lâm, bởi đối với gia đình này, bà ta là thành viên có cũng được mà không có cũng chả sao.

“Phù! Thoải mái quá đi!”

Từ trong khách sạn đi ra, Đồng Thế Tân hít một hơi thật sâu, tâm trạng dường như cũng vô cùng vui vẻ.

“Này! Những lời ban nãy của ông là vô tình buột ra trong lúc tức giận, hay là ông thật sự muốn cắt đứt quan hệ với cả nhà thế?”

Tư Phu thăm dò, hỏi Đồng Thế Tân, nhưng Đồng Thế Tân không hề do dự, nói.

“Phí lời! Ở trước mặt bao nhiêu người như thế, mà có thể là những lời nói trong lúc tức giận ư? Tôi cũng chịu đựng đủ rồi, bà nhìn cảnh tượng trên bàn ăn xem. Một đứa vai dưới như Đồng Tử Họa mà cũng dám nói chuyện với chúng ta như vậy, nhưng ba lại không hề ngăn cản, thế là đã quá rõ ràng rồi. Ngược lại, bây giờ, tôi đang cảm thấy vô cùng thoải mái.”

Nói xong, Đồng Thế Tân đón lấy Hữu Hữu, vui vẻ nói.

“Cháu gái ngoan, bây giờ chúng ta đi thăm sở thú được không?”

Hữu Hữu cười vui vẻ.

“Được ạ, được ạ. Nhưng tiếc là khi nãy cháu còn chưa được ăn thịt nữa.”

Câu nói ngây thơ này của Hữu Hữu khiến mọi người bật cười ha hả. Sở Vĩnh Du nói.

“Ba, quyết định của ba hôm nay rất sáng suốt, ba còn nhớ con từng nói, sẽ đòi lại công bằng cho Hữu Hữu không? Trò chơi thật sự chỉ mới vừa bắt đầu thôi, mọi người cứ ngồi đợi xem trò hay đi!”

Hơn nửa tiếng sau, khi cả nhà Sở Vĩnh Du đang chơi vô cùng vui vẻ trong sở thú, thì phía bên này, Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa cuối cùng cũng về đến công ty bất động sản Hoa Phong. Họ vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc của Chủ tịch, sau đó cảnh tượng bên trong khiến họ giật mình.

Không phải một mình Hướng Hợp đến, mà anh ta còn dẫn theo cả một đoàn đội với sáu người đến. Ai nấy cũng mặc âu phục, chân đi giày da.

“Xin chào Tổng Giám đốc Hướng, tôi là Chủ tịch của công ty bất động sản Hoa Phong – Đồng Tinh Minh. Do có chút việc nên không thể đón tiếp anh ngay tức thì, tôi thành thật xin lỗi. Đây là Tổng Giám đốc của công ty chúng tôi và cũng là con trai của tôi – Đồng Tử Họa.”

Nhìn bàn tay phải của Đồng Tinh Minh đưa đến, Hướng Hợp vẫn ngồi im tại chỗ, ngay đến cả ý định đứng lên cũng không có, chứ đừng nói đến là bắt tay.


“Về thủ tục hợp đồng, ông có hài lòng không?”

Đồng Tinh Minh vội vàng mỉm cười, nói.

“Hài lòng, tôi đương nhiên rất hài lòng rồi. Công ty bất động sản Hoa Phong chúng tôi được Tổng Giám đốc Hướng tín nhiệm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để anh thất vọng. Tất cả dự án đều đạt tiêu chuẩn và chất lượng cao. Về điểm này, anh có thể hoàn toàn yên tâm.”

Nghe vậy, Hướng Hợp gật đầu, rồi giơ tay lên. Người phía sau lập tức đặt vài thứ lên bàn.

“Xem thử đi, đây là giấy tờ hủy bỏ hợp đồng. Nếu không có vấn đề gì, thì ký tên đi.”

Trong nháy mắt, hai ba con Đồng Tinh Minh đều sửng sốt, không biết câu nói này của Hướng Hợp là có ý gì.

Nhìn thấy Hướng Hợp không giống như đang nói đùa, Đồng Tinh Minh lập tức phản ứng trở lại, vội vàng lao đến, cầm giấy tờ lên xem thử. Chỉ trong hai mươi giây ngắn ngủi, ngay sau đó ông ta vội vã ngẩng đầu lên, căng thẳng, nói.

“Cái này… Tổng Giám đốc Hướng, hủy bỏ hợp đồng ư? Tôi không nhìn nhầm chứ, anh thật biết đùa đó!”

Hướng Hợp lạnh lùng, nói.

“Bớt nói nhảm lại đi, mau ký tên vào đó. Chúng tôi đường đường là tập đoàn Chúc thị, ông nghĩ chúng tôi cần phải tìm công ty hợp tác làm ăn ư? Các người cũng không phải là trẻ con, thật sự cho rằng, tự nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống cho mình ăn ư?”

Gì cơ? Đồng Tinh Minh đờ đẫn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hôm qua vừa mới ký hợp đồng, hôm nay lại hủy hợp đồng? Trong nháy mắt, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi.

“Tổng Giám đốc Hướng! Anh đang đùa chúng tôi đúng không? Trong hợp đồng đã ghi rõ số tiền phải đền bù nếu vi phạm hợp đồng, đó là một con số không hề nhỏ đâu. Mặc dù số tiền này không là gì đối với tập đoàn Chúc thị, nhưng về trách nhiệm của anh, sợ là cũng liên lụy không nhỏ. Thậm chí, có khả năng rất lớn, anh sẽ mất đi chức vụ mình đang có bây giờ.”

Nghe vậy, Hướng Hợp chỉ chậm rãi đứng lên, nhìn Đồng Tinh Minh với ánh mắt như có điều suy ngẫm.

“Tiền vi phạm hợp đồng ư? Tôi dám cho, nhưng ông có dám lấy không?”




Bình luận

Truyện đang đọc