BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 660

“Ngự.”

Lão già này, vừa lên đã dùng Ngự Tự Quyết một trong Tam Tự Quyết tuyệt kỹ của nhà họ Thẩm?

Hai mắt của Văn Khải Tinh hơi nheo lại, lão quái vật chính là lão quái vật, không hổ là người sống lâu hơn ông ta, ngoài miệng thì khinh thường các kiểu đối với Sở Vĩnh Du, nhưng một khi bắt đầu chiến đấu, vậy mà lập tức dùng toàn lực, thật sự làm tới đạo lý sư tử vồ thỏ.

Bụp bụp bụp!

Lúc này đã xuất hiện tiếng nổ vang, Sở Vĩnh Du đứng tại chỗ, hai tay thỉnh thoảng đưa tay chặn.

Ngay cả anh không thể không thừa nhận, tuy theo những gì Văn Khải Tinh nói, những lão già này cho dù đạt tới, cũng là ngụy cửu bộ Võ vương, nhưng tốc độ quả thật rất nhanh.

Thật ra sau khi sử dụng Ngự Tự Quyết, người ở đây có thể bắt kịp lão tổ nhà họ Thẩm, cũng chỉ có các lão già trong các gia tộc, cho dù là các đại gia chủ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng truy kích được một tia tàn ảnh mà tiến hành phán đoán.

“Nhóc con không tồi! Vậy mà có thể theo kịp động tác của tôi!”

Trong mấy chục giây ngắn ngủi này lão tổ nhà họ Thẩm đã công kích không dưới mấy trăm lần, nhưng toàn bộ đều bị Sở Vĩnh Du chặn được.

Mà sóng xung kích bùng lên sau mỗi lần giao chiến giữa hai đại Võ Vương, đại trưởng lão ngồi ở vị trí đầu của Long Môn, mũi chân giẫm nhẹ, những sóng xung kích đó đều sẽ lập tức biến mất không thấy đâu.

Một chi tiết nhỏ như vậy, ở đây không có ai phát hiện, mọi người vẫn đang chăm chú nhìn.

“Bạo!”

Đột nhiên, lão tổ nhà họ Thẩm lại nhả ra một chữ, ngay sau đó, khi Sở Vĩnh Du cảm nhận được một quyền cuồng bạo công kích tới, cơ thể hơi nghiêng đi một chút, cảm giác lực lượng đã lên gấp ba lần so với vừa rồi.

Có thể nói, mỗi lần công kích bây giờ, nếu như không có đại trưởng lão ở đâu đó hóa giải sóng xung kích đáng sợ, nóc nhà lại được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, vậy thì tòa nhà này, đoán chắc sẽ lập tức hóa thành đống đổ nát.

“Lão tổ nhà họ Thẩm đã dùng Ngự Tự Quyết, tên Sở Vĩnh Du này vậy mà có thể chặn được hết?”

“Xem ra, chúng ta đều xem thường tên Sở Vĩnh Du này rồi, chỉ có trong lòng đại trưởng lão rõ ràng nhất, chẳng trách dám gọi chúng ta tới đánh úp thằng nhóc này, quả thật có bản lĩnh.”

Mọi người xung quanh xì xào bàn luận, khiến lão tổ nhà họ Thẩm đang công kích thì tức muốn chết, ông ta dùng hại đại tự quyết ngự, bạo thế mà không làm được gì thằng oắt con Sở Vĩnh Du này? Chỉ có thể nói rõ, Sở Vĩnh Du cũng là ngụy cửu bộ Võ Vương, người cùng một cảnh giới với ông ta.

Công kích mãi không được, lão tổ nhà họ Thẩm cũng cảm thấy trên mặt mất hết ánh sáng, dứt khoát dừng công kích đứng lại ở chỗ cũ, cứ thế mà nhìn Sở Vĩnh Du.

“Không sai, trẻ như vậy đã tới cửu bộ Võ vương, cậu thật sự khiến người ta bất ngờ, tôi bây giờ cũng có chút không muốn giết cậu rồi.”

Trong mắt Sở Vĩnh Du lóe lên một tia bất ngờ, kinh ngạc mà mừng rỡ nói.

“Ông còn có kỳ chiêu chưa sử dụng?”

Anh mãi không đánh trả là muốn xem thử, những Ngụy cửu bộ Võ vương của đời trước này, coi như là những lão già có chiến lực cao nhất hiện nay, phương thức chiến đấu sẽ như nào? Chiêu thức sẽ như nào? Uy lực sẽ như nào?

Nhưng hiện nay, anh thật sự có hơi thất vọng, có lẽ cũng vì mình quá mạnh.

Nhìn thấy vẻ móc mỉa của Sở Vĩnh Du, lão tổ nhà họ Thẩm tức tới nỗi suýt nữa ói máu, hằn học nói.

“Không biết trời cao đất dày! Được, cho cậu mở mang tầm mắt, biết cái gì gọi là sự sợ hãi thật sự.”

Bình luận

Truyện đang đọc