BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 195: ĐƯA CHO TÔI HAI CHAI RƯỢU.

“Không kiêu ngạo, không nóng nảy, đúng mực, sát khí bên người, vô nhất oan khuất.”

Thầy Vương nhìn Sở Vĩnh Du, nói ra câu này, khiến Sở Vĩnh Du vô cùng ngạc nhiên, từ từ đứng thẳng dậy.

“Thầy Vương, lần này đến là vì muốn tặng cho con gái tôi một món quà.”

Nở một nụ cười, thầy Vương lấy ra cái tẩu của mình hút mấy cái.

“Không cần phải gấp, đợi tôi hút mấy hơi, nhất định sẽ làm cho con gái cậu một món quà tốt.”

Lục Côn đã bò dậy, luôn cảm thấy hôm nay mình giống như một người ngoài, cái gì nghe cũng không hiểu, nhưng cho dù không hiểu, nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều, lão Vương cũng quên đi, Sở Vĩnh Du ở trước mặt, vẫn nên thận trọng một chút thì hơn.

Ngồi lên ghế mây, trong lòng Sở Vĩnh Du cũng gợn sóng.

Không ngờ, chỉ là một người điêu khắc gỗ lại có nhãn lực như vậy, chỉ một ánh mắt đã nhìn ra thân phận chiến thần của anh.

Hơn nữa việc khống chế và vận dụng là sư phụ anh dạy cho, khổ luyện một năm cuối cùng mới nắm được, người bình thường cho dù là cửu phẩm võ giả chắc chắn sẽ không thể cảm nhận được dù chỉ là một chút, nhưng thầy Vương này lại có thể nhìn ra.

Sở dĩ lúc nãy nhắm mắt là vì cảm nhận được một số thứ từ trong nét khắc của thầy Vương, một số thứ mà trước đây anh đã từng mơ hồ, nhưng có thể nói cảm nhận lần này đối với anh rất quan trọng, vì vậy mới có cái chắp tay làm lễ kia.

Hút mấy hơi thuốc, thầy Vương lại bắt đầu làm việc, mạt cưa bay tứ tung, qua 10 phút, động tác của thầy Vương dừng lại, một con thỏ bằng gỗ xuất hiện, thoạt nhìn cảm giác rất giống thật.

“Thế nào? Con thỏ này tặng cho con gái của cậu, đảm bảo sẽ hết lời khen cậu.”

Lời nói hài hước của thầy Vương, Sở Vĩnh Du nhận lấy con thỏ bằng hai tay, cười nói.

“Cảm ơn nhiều, đúng là tay nghề siêu phàm, không biết….”

“Cậu đi đi, không phải cậu muốn nhờ tôi khắc cho vợ cậu một cái đấy chứ, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tiểu tử nhà cậu hôm nay đã lấy được giá hời ở chỗ của tôi rồi, đi ra ngoài tùy tiện tìm một cửa hàng mua cho vợ cậu một sản phẩm có sẵn là được rồi, trả tiền rồi cút đi.”

Lúc này, Lục Côn đứng ra.

“Lão Vương, nể mặt tôi…”

“Cậu cũng không được, cũng cút đi, thanh toán đi, 15 tỷ.”

Lục Côn có chút ngượng ngùng, đột nhiên hai mắt trở nên dữ tợn.

“Mẹ nó, lão Vương, ngay cả người Lục Côn tôi đưa đến cũng muốn bẫy? Sản phẩm gỗ điêu khắc chỗ ông đã từng bán 15 tỷ sao?”

Thầy Vương không nói gì, chỉ cắn tẩu thuốc, Sở Vĩnh Du đã kéo Lục Côn qua một bên, sau đó quẹt thẻ trả tiền.

“Thầy Vương, tạm biệt.”

Sau khi bọn họ rơi đi 5 phút, thầy Vương đặt tẩu thuốc xuống, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Lão Vương, có chuyện gì vậy?”

Thầy Vương đột nhiên giẫm một chân lên bàn, lớn tiếng mắng.

“Vô Phong Tử, có phải là ông bảo cái tên ăn xin kia của ông, cái tên đồ đệ kia của ông đến chỗ tôi? Hả!”

Sau khi bên kia im lặng một lúc, đột nhiên truyền đến tiếng cười sảng khoái.

“Haha! Vậy sao? Có thể khiến lão Vương ông tức giận như vậy, có lẽ Vĩnh Du nhìn thấy hiện trường gỗ điêu khắc của ông. Thế nào lão Vương? Năng lực đồ đệ này của tôi có phải rất tốt?”

“Cút cút! Mặc dù tôi lấy cậu ta 15 tỷ, nhưng vẫn cảm thấy lỗ đến cái quần xi-líp cũng không còn nữa, lần sau lúc ông đến, không đem rượu tốt mà ông giấu kỹ cho lão tử đây hai bình, không ba bình, ông không xong với tôi đâu.”

Tút tút tút!

Lời nói vừa rơi xuống, tiếng tút tút đã vang lên, lão Vương tức đến nổ phổi.

“Vô Phong Tử, cái đồ keo kiệt, đê tiện, không biết xấu hổ, thâm độc này, ông chính là một tên keo kiệt, cho tôi hai bình rượu ông sẽ chết sao….”

Trên con phố điêu khắc, Sở Vĩnh Du lại chuyên tâm chọn cho vợ mình Đồng Ý Yên một sản phẩm điêu khắc, lúc nào mới cùng Lục Côn đi đến địa điểm đấu giá được mở ở Lang Côn.

“8h buổi đấu giá sẽ bắt đầu, anh Sở, bây giờ thời gian vẫn còn kịp, hay là tôi dẫn anh đi ăn một tô mì trước?”

Sở Vĩnh Du nhìn Lục Côn, tò mò nói.

“Sao tôi cảm thấy anh rất quen thuộc với Lưu Thị?”

“Haha, không giấu gì anh Sở, quê của tôi chính là Lưu Thị, sau này khi tôi đã có tiếng tăm ở tỉnh thành, liền đón người nhà đến, đương nhiên là quen thuộc với Lưu Thị rồi, tôi đề cử một quán mì, mì ở đó thật sự rất ngon.”

Nửa tiếng sau, trong một con hẻm, Sở Vĩnh Du và Lục Côn đứng trước cửa một quán mì, ánh mắt đều có chút kỳ quái.

Bởi vì lúc này, trước cửa quán mì có hai người mặc đồ đen đang đứng, quan trọng vẫn là hai người ở cửa hàng điêu khắc lão Vương cách vách.

Bọn họ nhìn Sở Vĩnh Du và Lục Côn, cũng tỏ ra vô cùng kỳ lạ.

“Hai người theo dõi chúng tôi?”

Một người mặc đồ đen trong số đó lên tiếng, Lục Côn không vui nói.

“Theo dõi cái shit, các người lại không cho chúng tôi đi vào?”

Người đàn ông mặc đồ đen vẫn muốn lên tiếng, bên trong lại truyền đến một giọng nói, nhưng không phải là giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ kia, mà là một giọng nói có chút ngạo mạn, ngang ngược.

“Muốn ăn mì thì cút đi chỗ khác, đợi chúng tôi ăn xong rồi vào.”

Một chàng trai trẻ đang chửi mát đi ra, ăn mặc rất đâu ra đấy, ngoại hình cũng được, nhưng điệu bộ, vẻ mặt lại vô cùng kiêu ngạo.

“Lý Uy, hình như tôi đã từng nói không được làm như thế này.”

Giọng nói của mỹ nhân băng giá đúng lúc xuất hiện, chàng trai trẻ tuổi Lý Uy lập tức cười nói.

“Vâng vâng, cô Phùng, không phải là tôi cảm thấy đủ hạng người đi vào sẽ làm phiền cô ăn mì sao.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Lý Uy vẫn bảo hai người mặc đồ đen đứng qua một bên, đồng thời cho Lục Côn và Sở Vĩnh Du một ánh mắt cảnh cáo, như đang nói.

Biết điều thì cút ra xa một chút.

Nhưng, đương nhiên Sở Vĩnh Du không cần nói, Lục Côn cũng không để ý đến cái loại nhà giàu này, tỉnh thành anh ta đều có thể chơi cùng, chứ đừng nói đến là Lưu Thị, đương nhiên là sải bước đi vào.

Thái độ không hề kiêng nể này khiến Lý Uy vô cùng tức giận.

Được rồi, nếu như không phải cô Phùng vẫn còn ở đây, ông đây sẽ đánh gãy hai chân của chúng mày, ngay cả thể diện của Lý Uy tao mà cũng không cho.

Quán ăn không lớn, hai vợ chồng ông chủ vừa nhìn đã biết là người vô cùng chất phác, lập tức đi vào nấu mì.

Thấy người đẹp băng giá cô Phùng sắp ăn xong, Lý Uy vội vàng đi đến, niềm nở nói.

“Cô Phùng, tôi còn biết một nơi, ở đó…”

“Không cần thiết, ăn xong thì trực tiếp đi đến chỗ đấu giá.”

Uống một ngụm canh cuối cùng, cô Phùng đứng dậy đi ra ngoài.

Cô ta rất ghét Lý Uy này, nhưng cũng là do Lý Uy nói với cô ta tin tức lần này, vì vậy mới để anh ta đi cùng, nếu không sớm đã tiễn đi rồi.

Sau khi bọn họ rời đi, Lục Côn cười nói.

“Anh Sở, mỹ nữ lạnh lùng này cũng đi đến chỗ của Lang Côn kia để đấu giá?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Rất có khả năng.”

Lang Côn có thể bảo Lục Côn tìm mấy nhà mua lớn, như vậy các kiểu liên hệ như Lục Côn chắc chắn không chỉ có một.

Một trăm Long Mễ, đã là một con số vô cùng lớn rồi, đương nhiên nhà mua càng nhiều, giá càng cao, không ai ngốc cả.

Ăn mì xong, hai người xuất phát, đến một nông trường của Lưu Thị, lúc này trong nông trường đã có các loại xe sang đỗ ở đó.

Từ chiếc BMW đi xuống, Lục Côn có chút ngạc nhiên.

Tôi đã tham gia mấy lần, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này, có lẽ đều bị Long Mễ thu hút.”

Sở Vĩnh Du không nói gì, sức hấp dẫn của Long Mễ là thứ không thể hình dung được, nhưng cho dù thế nào, 100 viên này anh nhất định phải có được.

Bình luận

Truyện đang đọc