BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 809

“Đáng ghét, Đồng Ý Yên chắc chắn cũng sẽ không để bụng đâu.”

Câu nói này nói ra sau khi Văn Khả Hân muốn khoác tay của Sở Vĩnh Du mà không thành công.

“Cô ấy để bụng hay không là chuyện của cô ấy, tôi làm hay không là chuyện của tôi, hiểu không?”

Liếc nhìn Sở Vĩnh Du, trong lòng Văn Khả Hân buồn bã, tại sao không có để cô ta gặp người đàn ông này sớm hơn, cô ta thật sự ngưỡng mộ Đồng Ý Yên.

Chồng giỏi giang như vậy, lại không cần lo lắng ở bên ngoài có người có thể câu dẫn thành công, haiz…

“Lái loại xe này tới nhà họ Tàng chúng tôi tham dự tiệc sao? Hừ!”

Sau khi Văn Khả Hân và Sở Vĩnh Du, một người đứng ở đài phun nước, nhíu mày nhìn chiếc Ferrari được lái đi, đặc biệt là một lỗ lõm ở mũi xe, hoàn toàn là không tôn trọng nhà họ Tàng bọn họ.

Nhưng người ta có thiệp mời, đương nhiên cũng không dám nói gì ở trước mặt.

Đến sảnh tiệc, vẫn là kiểu cũ, tốp năm tốp ba xúm lại nói chuyện, tay cầm sâm banh.

“Anh Sở?”

Trong này, Ngô Tiêu Tiêu cũng ở đó, nhìn thấy Sở Vĩnh Du vậy mà đã tới thì vội vàng ra đón.

“Ừ.”

Gật đầu coi như chào hỏi, Sở Vĩnh Du nói với Văn Khả Hân.

“Cô biết tôi không có hứng thú với những bữa tiệc như này, đi thẳng vào vấn đề đi.”

Văn Khả Hân bất lực, vốn còn muốn ôn lại chuyện cũ với Sở Vĩnh Du, nhưng cũng sớm đã đoán được loại kết quả này.

Tuy nhiên, Ngô Tiêu Tiêu ở cạnh do dự không quyết, lần nữa mở miệng lần nữa.

“Anh Sở, anh vẫn là đi đi, người thanh niên gặp ở trong cửa hàng xe nhập khẩu Bình Hành anh chắc còn có ấn tượng nhỉ, anh ta tên Tàng Đồng, là cậu tư của nhà họ Tàng, bữa tiệc hôm nay cũng là tiệc sinh nhật một tuổi của con trai anh ta, anh ta nếu nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ tới gây phiền phức.”

Sở Vĩnh Du xua tay.

“Không sao, tôi rất nhanh sẽ rời đi.”

Thấy vậy, Ngô Tiêu Tiêu cũng không nói gì nhiều nữa, con người của Tàng Đồng đó rất thù dai, trong cửa hàng xung đột chịu thiệt, đã nhớ kỹ Sở Vĩnh Du, nếu không phải tối nay tổ chức sinh nhật một tuổi cho con trai của anh ta, đoán chắc đã muốn ra tay đối phó rồi.

Chỉ là anh ta thế nào cũng không ngờ, Sở Vĩnh Du vậy mà nghênh ngang đi tới đây, thật sự không biết nên hình dung như nào.

Cúp máy, Văn Khả Hân nói.

“Tàng Nhĩ đang tiếp một người, bảo chúng ta tới bên đó đợi một chút.”

“Được.”

Hai người chưa đi được mấy bước, Ngô Tiêu Tiêu quay về chỗ bên mình thầm nói một tiếng không hay, bởi vì Tàng Đồng đang cất bước đi về phía này, vốn gương mặt còn đang nở nụ cười, lúc này cũng lạnh băng, chắc đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du.

Quả nhiên, khi dừng bước, vừa hay chắn đường đi của Văn Khả Hân và Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du? Ha ha, giỏi đấy, anh vậy mà dám xuất hiện ở nhà họ Tàng chúng tôi?”

Trước đó Ngô Tiêu Tiêu nói, Văn Khả Hân đã hiểu một chút, cho nên lúc này mở miệng nói thẳng.

“Anh có chuyện gì sao? Là anh cả Tàng Nhĩ của anh mời chúng tôi tới.”

Tàng Đồng cười lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc