BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 848

Sở Vĩnh Du đi ra khỏi nhà họ Tào, lái xe đến một khách sạn ở thành phố Ninh, không sai, bữa tiệc một trăm ngày mà Tỉnh Dung đã đặt cho con trai là được tổ chức ở đây.

Ban đầu, dựa theo dự tính của Sở Vĩnh Du hẳn là sẽ tổ chức một bữa tiệc ở nhà là được rồi, không ngờ tới là lại đến khách sạn, chỉ có thể nói đứa con thứ hai xuất hiện làm cho tính cách của hai ông bà vui vẻ hơn, có lẽ là cuộc sống cũng hạnh phúc hơn rất nhiều, dù sao thì

có lẽ đây chính là phương pháp tốt nhất để xóa bỏ nỗi đau mất con.

Đi vào một căn phòng trên lầu bốn mà Tỉnh Dung đã gửi tới, đẩy cửa vào, ở trên bàn đã có sáu bảy người.

“Vĩnh Du.”

Ngồi ở chính giữa là Tỉnh Dung, là người đầu tiên đứng dậy chào đón Sở Vĩnh Du.

“Chào chú, chào dì.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du lấy một cái thẻ ngân hàng ra đưa cho Tỉnh Dung.

“Cháu cũng không mua quà gì hết, cháu xin tặng món quà này cho Tỉnh… Tỉnh Vu Dịch.”

Nói thật thì Sở Vĩnh Du vẫn không thể nào gọi cái tên này, dù sao thì giữa anh và người anh em này đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ Tỉnh Dung lại lấy cái tên này cho đứa con thứ hai, làm cho anh thật sự không biết phải suy nghĩ như thế nào.

Nhìn cái thẻ ngân hàng, Tỉnh Dung lập tức từ chối.

“Không được đâu, Vĩnh Du, món quà này quá quý giá, chú không thể nhận được.”

Ông ta biết cách làm người của Sở Vĩnh Du, biệt thự mà gia đình mình ở với lại tiền đều là của Sở Vĩnh Du cho hồi lúc trước, cho nên tiền trong cái thẻ này chắc chắn không hề ít.

“Chú à, cháu đã đưa rồi thì không có đạo lý lấy lại.”

Nhìn thấy thái độ của Sở Vĩnh Du kiên quyết như thế, Tỉnh Dung đang muốn mở miệng, đột nhiên lại có một cái tay đặt lên cái thẻ ngân hàng mà ông ta đang cầm.

“Lão Tỉnh à, theo đạo lý mà nói, ngày hôm nay là tiệc trăm ngày của con ông, chúng tôi nên vui mừng, nhưng mà lại có người tặng cái thẻ ngân hàng cho ông, vậy thì tôi không có cách nào ngồi ở đây nữa.”

Một người đàn ông trung niên có dáng người mập mạp ngồi ở bên cạnh lên tiếng nói, Tỉnh Dung nhíu mày.

“Ông Lương, ông có ý gì vậy?”

Người trung niên tên là ông Lương mỉm cười nói.

“Tôi là người của anh Cốc, còn cần tôi phải nhiều lời nữa à, thật sự không muốn chừa mặt mũi?”

Cái gì? Sắc mặt của Tỉnh Dung khó coi hơn nữa, ánh mắt lại bắt đầu trốn tránh, làm cho Sở Vĩnh Du cũng nhíu mày, hình như là trong đây có chuyện gì đó.

“Lão Tỉnh, ông làm cái gì đó?”

Người phụ nữ ôm đứa con ở phía bên kia đi tới, biểu cảm mang theo một loại kinh ngạc.

“Vĩnh Du, cháu ôm Vu Dịch giúp chú với.”

Bà Tỉnh đưa con trai cho Sở Vĩnh Du, quay đầu nhìn ông Lương rồi nói.

“Ông Lương, ông nói là lão Tỉnh nhà chúng tôi làm cái gì, nếu như không nói thì ngày hôm nay tôi sẽ không để cho ông đi ra khỏi cái phòng này đâu.”

Nhìn thấy vợ mình nổi giận, Tỉnh Dung thở dài.

“Sau khi nhận được tin tức con trai qua đời, cho dù là bà đã mang thai đứa thứ hai, nhưng mà… nhưng mà tôi vẫn không thể bước ra, sau đó liền thả mình vào trong cờ bạc, thiếu một món nợ lớn.”

Bình luận

Truyện đang đọc