BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 462: NHÀ HỌ BẠCH MẶT TRỜI LẶN.

Trong phòng khách, Sở Vĩnh Du vẫn còn xem tivi say sưa, dường như là trên cái ghế sa lông ở cách đó không xa không có Trương Thanh Lệ đang ngồi ở đó.

Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, Trương Thanh Lệ thật sự không ngồi im được nữa, rốt cuộc cũng đã mở miệng.

“Vĩnh Du, chúc mừng cháu đã trở thành chiến thần nước R, trong tam đại chiến thần, chỉ có cháu mới có tư cách có thể gánh vác trách nhiệm này.”

Đối với mấy kiểu lấy lòng như thế này, Sở Vĩnh Du không có hành động và câu trả lời, làm cho trong lòng của Trương Thanh Lệ vô cùng tức giận, nhưng mà nhanh chóng bị bà ta đè xuống.

Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Trương Thanh Lệ tiếp tục nói.

“Lần này tôi đến đây là để nhận lỗi với cậu.”

Rốt cuộc Sở Vĩnh Du cũng đã chậm rãi quay đầu lại nhìn Trương Thanh Lệ, ánh mắt không có bất cứ tình cảm gì.

“Đến nhận lỗi hả? Bà có lỗi gì?”

Trương Thanh Lệ thở dài.

“Thôi thì tôi cũng nói thật, hai người chúng ta kết thù kết oán là bởi vì lúc trước thằng cháu Trương Hằng của tôi đào mộ của ba mẹ cậu, sau khi cậu giết nó, người làm cô như tôi sẽ tức giận, sẽ hận cậu, tôi tin tưởng đây cũng là chuyện thường tình.”

“Có một tên phạm tội giết mười người, cuối cùng bị án tử hình, vậy thì cô của cậu ta hay là bác cả, ba mẹ của cậu ta cũng nên hận những người thực thi pháp luật đã tham gia vào vụ án đó, đây cũng là chuyện thường tình thôi à?”

Nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, Trương Thanh Lệ á khẩu không trả lời được, nói đến nói lui, bà ta đã từng xem thường Sở Vĩnh Du, cho rằng đây chính là một con kiến tiện tay bóp chết, bây giờ lại trưởng thành thành một cây đại thụ to lớn che trời, nếu không thì tất cả những thứ được gọi là sự thật cũng chỉ là những thứ mà những người có quyền lực tiện tay tạo ra mà thôi.

“Tôi cũng không tranh luận với cậu những chuyện này nữa, Sở Vĩnh Du, ngày hôm nay tôi đến đây đúng là muốn chân thành xin lỗi, cậu có chấp nhận không?”

Sở Vĩnh Du cười.

“Nói cho tôi biết chuyện tòa cao ốc bị sụp đổ, bà có tham gia vào đó không?”

“Không có.”

Về chuyện này, Trương Thanh Lệ trả lời như chém đinh chặt sắt, đúng là như vậy, đúng là bà ta không tham gia vào sự kiện tòa cao ốc bị sụp đổ, thậm chí lúc chưa xảy ra bà ta căn bản cũng không biết nhà họ Bạch sẽ đi nước cờ này.

“Được, vậy thì vụ án hãm hại tôi đã sai người đi trộm thanh kiếm do tổ tiên nhà họ Bạch để lại, bà có liên quan gì đến chuyện đó không?”

“Có.”

Nụ cười từ từ biến mất, thân thể của Sở Vĩnh Du nghiêng ra phía trước, chỉ là một động tác này liền dọa Trương Thanh Lệ không nhẹ, dù sao thì bà ta đã tận mắt nhìn thấy Sở Vĩnh Du giết chết Tư Đồ Yến, bà ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ táo bạo và máu lạnh ấy ở trong lòng.

“Vậy mẹ nó chứ bà đến đây xin lỗi tôi làm cái gì! Nếu như không có nỗi oan sai người đi trộm thanh kiếm, Bạch Trảm Hòa sẽ phát điên lên làm cho một tòa cao ốc bị sụp đổ. Con mẹ nó bà nói với tôi bà không có liên quan hả? Mười ba mạng người ấy, chẳng lẽ ở trong mắt của bà chỉ là một con số thôi à?”

Rầm!

Một chữ cuối cùng vừa mới rơi xuống, đồ vật trong phòng khách đều bị một cỗ lực lượng vô hình làm nó thay đổi vị trí, trong không khí tràn ngập sát khí nồng đậm.

Vút!

Có ba cái bóng phá cửa xông vào vào trong, hai người trung niên một người già, từ khí tức trên người và sự quan sát thì đều là Tiên Thiên võ giả, hơn nữa còn là những người nổi bật trong số đó.

“Sở Vĩnh Du, trước mặt của cậu là đệ nhất phu nhân gia tộc Nam Cung, cậu muốn làm gì?”

Người già nghiêm giọng mở miệng nói, trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, chống lưng của bọn họ là gia tộc Nam Cung, võ công của bọn họ vô cùng mạnh, có thể nói là ở bất cứ đâu đi nữa đó đều là sự tồn tại thượng đẳng.

Cùng lúc đó, cánh cửa ở bên kia cũng mở ra, Nam Cung Lâm và Thượng Quan Vô Địch cũng bước ra ngoài.

“Phu nhân gia tộc Nam Cung trong mắt của tôi cũng chỉ là một người phụ nữ độc ác lồng dạng rắn rết mà thôi.”

Có ba tên vệ sĩ làm chỗ dựa, Trương Thanh Lệ chậm rãi đứng dậy, sắc mặt ít nhiều gì cũng đã khôi phục lại, giọng nói lạnh lùng.

“Sở Vĩnh Du, tôi có thể hạ mình đến đây chủ động xin lỗi cậu, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra, cái gọi là thấy tốt thì lấy, nếu như không mà thật sự ồn ào đến trở mặt, vậy thì đối với người nào cũng không tốt.”

Bỗng nhiên, Sở Vĩnh Du di chuyển, chớp mắt đã đến trước người của Trương Thanh Lệ, nắm lấy cổ của bà ta rồi nhấc cao lên.

“Đối với người nào cũng không tốt hả? Bà là cái thá gì chứ, cũng có tư cách nói điều kiện với Sở Vĩnh Du tôi?”

Ba tên vệ sĩ đó đều bị khí kình từ hành động của Sở Vĩnh Du thổi bay đụng vào tường, mặc dù không bị thương nhưng mà hoảng sợ đến nỗi không dám có động tác.

Người này phải mạnh đến cỡ nào, đều không cần phải ra tay mà ba người bọn họ đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.

Nam Cung Lâm không dám lên tiếng, Thượng Quan Vô Địch lại càng không dám nói tiếp nữa, đương nhiên thực tế là Trương Thanh Lệ với anh ta không có quan hệ gì với nhau.

Giờ phút này, trong mắt của Trương Thanh Lệ tràn đầy vẻ sợ hãi, bà ta biết Sở Vĩnh Du thật sự dám giết chết bà ta.

“Sở dĩ đến bây giờ bà vẫn không chết là bởi vì bà thật sự không tham gia vào chuyện tòa cao ốc bị sụp đổ, nhưng mà bà cũng được xem như là một yếu tố đã thúc đẩy chuyện này xảy ra.”

Nói đến đây, Sở Vĩnh Du buông lỏng Trương Thanh Lệ ra, sau đó nhìn Nam Cung Lâm rồi nói.

“Đi về nói với Nam Cung Vô Phong, ông ta cần phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện Trương Thanh Lệ, những lời tiếp theo chắc là không cần tôi phải nói nữa.”

Làm sao mà Nam Cung Lâm có thể không hiểu được chứ, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm đến cực hạn, anh ta biết rõ nếu như chuyện này không xử lý tốt, vậy thì Sở Vĩnh Du và gia tộc Nam Cung sẽ không có liên quan gì với nhau.

“Tôi biết rồi, tôi tin là ba của tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”

“Cút!”

Cuối cùng, Sở Vĩnh Du lại phun ra một chữ, trong lòng của Nam Cung Lâm lại trầm xuống, chỉ có thể nói mười ba mạng người ấy tuyệt đối đã đụng vào vảy ngược của Sở Vĩnh Du, cho nên mới có thể nổi giận như thế.

Sau khi đám người Nam Cung Lâm đi khỏi, Thượng Quan Vô Địch dọn dẹp phòng khách lại, Sở Vĩnh Du khoác tay.

“Nên đến nhà họ Bạch rồi, cậu ở lại đây đi.”

Gật gật đầu, Thượng Quan Vô Địch tỏ ra mình đã hiểu. Dù sao thì anh ta cũng là người gia tộc Thượng Quan ở Thiên Hải, đương nhiên tham gia vào loại chuyện này rất dễ dàng làm cho những người quan tâm tới sử dụng nó để đi lan truyền một vài chuyện giả dối không có thật.

Đứng ở cửa khách sạn đưa mắt nhìn Sở Vĩnh Du đi khỏi, Thượng Quan Vô Địch nhìn mặt trời sắp hạ xuống ở phía tây, cảm nhận một tia ấm áp còn lại cuối cùng, trong đôi mắt lại xuất hiện vẻ mong chờ.

Có lẽ tối ngày hôm nay qua đi, nhà họ Bạch hào môn vân kinh có tên tuổi ở nước R đều sẽ biến mất không còn hình bóng.

Cùng lúc đó ở nhà họ Bạch, trong không gian thoáng đãng của ngôi nhà gỗ hình tròn, Bạch Thanh đẩy Bạch Trảm Hòa chậm rãi dừng lại, ở sau lưng ông ta còn có Bạch Khảm cùng với mười người đàn ông, hoặc là đàn ông trung niên đi theo.

“Ở đây đi.”

Bạch Trảm Hòa mở miệng, ngắm nhìn xung quanh căn nhà gỗ, đột nhiên lại cười nói.

“Haha, ban đầu dự định hủy đi căn nhà gỗ này, sau đó lại xây một cái hồ nhân tạo, có vẻ là tối nay sẽ có những người cố gắng hoàn thành công trình này miễn phí cho chúng ta.”

Bạch Thanh đằng sau cũng cười nói.

“Ba, ý tưởng này của ba rất tốt, vậy xem ra nếu như tối nay Sở Vĩnh Du đến đây, chắc có lẽ là cậu ta có thể sống được một chút nữa.”

Bọn người nhà họ Bạch đã bày ra thiên la địa võng, Sở Vĩnh Du dám xông vào, tất nhiên chỉ có đến mà không có về.

“Bạch Thanh, miếng ngọc bội đã được ném vào trong giếng cạn rồi đúng không?”

Bạch Thanh vội vàng gật đầu.

“Đúng vậy thưa ba, dựa theo dặn dò của ba, con đều đã làm xong hết rồi.”

Gật đầu, khóe môi của Bạch Trảm Hòa hơi nhếch lên.

“Vậy thì Sở Vĩnh Du cơ bản phải chết không thể nghi ngờ gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc