BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 854

Không ngờ đến là Tào Khả Nhu đã tới đây từ lúc nào, thế mà còn đang đứng chờ ở ngoài cửa.

“Sở…”

Đang muốn gọi thẳng tên của Sở Vĩnh Du, nhưng mà trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng Sở Vĩnh Du dùng một quyền đánh chết tám cao thủ của nhà mình, lời nói liền thay đổi.

“Anh Sở.”

Sở Vĩnh Du không bao giờ quan tâm đến cách xưng hô, anh nói.

“Người đã đến rồi, cô đi xử lý chút phiền phức giúp tôi đi.”

“Ngài khách khí rồi.”

Hai mắt Tào Khả Nhu phát sáng, chỉ có thể nói là con người của Sở Vĩnh Du quá tốt, có một giá trị vũ lực như thế, nếu như là cô ta, cô ta đã trực tiếp ra tay giết người.

Hiện tại với sự phổ biến của Truyền Nhân Của Rồng, các loại camera được tăng lên gấp đôi, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều điểm mù. Ở những nơi như thế, đương nhiên có thể tùy tiện giết người mà không cần lo lắng bị phát hiện.

Hai người đi không bao xa, anh Cốc lại xuất hiện ở phía đối diện hành lang, nhưng mà lại đi ở vị trí thứ hai, người đi đầu tiên là một người trẻ tuổi đang ngậm điếu xì gà ở trong miệng.

Nhìn thấy người trẻ tuổi đó, lông mày của Sở Vĩnh Du liền nhíu lại, bởi vì anh rất muốn nhanh chóng trở về tỉnh thành, nhưng mà làm như thế nào cũng không nghĩ tới thế mà lại xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ còn phải diễn kịch bản cũ rích đánh con thì ba tới hả?

“Thằng nhóc kia, cậu Lạc của bọn tao đến rồi. Mẹ nó, mày còn giả vờ cho ngầu nữa đi?”

Anh Cốc lên tiếng, Sở Vĩnh Du nhìn về phía người trẻ tuổi rồi hỏi.

“Cậu tên là gì?”

“Anh Sở, cậu ta tên là Lạc Bân.”

Người trả lời anh lại là Tào Khả Nhu.

Lúc này, người trẻ tuổi mới phát hiện Tào Khả Nhu và Sở Vĩnh Du quen biết với nhau, nụ cười trên mặt cũng đã thay đổi.

“Chị Khả Nhu, chị quen biết với anh ta hả?”

Lúc này, Tào Khả Nhu bộc lộ sự bá đạo của mình đến mức cực hạn trong cực hạn.

“Nếu như không muốn ngày mai nhà họ Lạc của các người không còn một ai, vậy thì lập tức xin lỗi anh Sở đi, sau đó cút khỏi đây.”

Cái này…

Bọn người anh Cốc hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ này là ai vậy, thật là hùng hồn, lời nói nói ra quả thật làm cho người ta không có cách nào hình dung được.

Nhưng mà, đúng là trong mắt của Lạc Bân lóe lên một tia sợ hãi, do dự một chút rồi lại nói.

“Chị Khả Nhu, đúng là nhà của chúng tôi kém xa gia đình chị, nhưng mà dù sao thì cũng là Mê Vụ các bang phải đứng thứ ba trong truyền nhân của rồng…”

Lời còn chưa nói xong thì thân thể của Tào Khả Nhu đã di chuyển đến trước người Lạc Bân, một tay nhấc cổ của anh ta lên.

“Cậu cho rằng là tôi đang thương lượng với cậu đó à? Cái gì mà Mê Vụ các chứ, trò chơi mãi mãi chỉ là trò chơi, đừng có nhập làm một với hiện thực, cậu kêu các chủ của Mê Vụ các các cậu đứng trước mặt tôi đi, cậu xem xem tôi có dám giết hắn ta không?”

Điểm này, Tào Khả Nhu nói không sai. Sở Vĩnh Du cảm thấy không sao hết, bởi vì dù sao thì Tào Khả Nhu cũng đạt tới cảnh giới Võ Vương cửu bước, đúng là có tư cách này.

Sự táo bạo của Tào Khả Nhu làm Lạc Bân nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, thật sự sợ hãi.

“Tôi… chị Khả Nhu đừng có làm tôi bị thương, nể tình mối quan hệ của chị và chị gái của tôi, tha thứ cho tôi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc