BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 845

“Đi vào hết đi đã, có thể người trong tộc muốn gây khó dễ với chúng ta, chúng ta cùng nhau thương lượng đối sách một chút.”

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn thấy Tào Khả Nhu vẫn còn đứng im tại chỗ, không khỏi tức giận nói.

“Khả Nhu, đã là lúc nào rồi mà con vẫn còn ngẩn người đứng ở đấy?”

Tào Khả Nhu giơ tay chỉ về phía Sở Vĩnh Du đang đi tới, nói khẽ.

“Ba, có lẽ anh ta sẽ giúp được chúng ta.”

Anh ta? Theo lời của Tào Khả Nhu, cả đám đều đổ dồn nhìn về phía về Sở Vĩnh Du.

Thực sự không thể nào tưởng tượng được, người đàn ông nhìn rất bình thản lại không có gì lạ này có thể giúp bọn họ bằng cách nào? Người trong tộc đấy, đó chính là quái vật khổng lồ thực sự.

“Chị, chị đang đùa giỡn cái gì vậy, chuyện riêng trong nhà chúng ta lại đi nhờ người ngoài hỗ trợ? Huống hồ chỉ bằng anh ta? Có thể đỡ được hai chiêu của tôi không? Giúp chúng ta á? Đúng là. . .”

Một người trẻ tuổi mở miệng mỉa mai, hoàn toàn không để Sở Vĩnh Du vào mắt.

“Tôi tin tưởng anh ta.”

Tào Khả Nhu phun ra một câu, những người khác còn muốn lên tiếng nhưng Sở Vĩnh Du lại nhặt lấy mấy hòn đá nhỏ, nói.

“Rất xin lỗi, tôi đang rất vội, buổi trưa còn có chút việc nữa cho nên tôi sẽ ra tay trước.”

Nói xong, tay phải vung lên, bắn ra cục đá trong tay, tổng cộng là bốn viên, sau khi bay vụt ra khỏi song sắt của trang viên thì biến mất hoàn toàn.

Những người khác đều cảm thấy đầu óc mơ hồ, không biết Sở Vĩnh Du đang làm cái gì.

“Rốt cuộc anh là ai? Ném mấy cục đá định biểu diễn cho ai xem? Cút ra ngoài đi.”

Người trẻ tuổi kia lên tiếng lần nữa, vừa nói xong, mắt trần có thể thấy, ngoài trang viên đột nhiên xuất hiện bốn bóng người vọt vào, sát khí ngập trời, ai cũng cảm giác được rất rõ ràng.

Sau khi bốn người dừng bước, sắc mặt người nhà họ Tào đều trở nên khó coi.

Bởi vì bốn người này đều là người trong tộc, họ mang theo sát khí mà đến, mục đích không cần nói cũng biết.

“Thiên Địa Bôn Lôi. . .”

Người nhà họ Tào sửng sốt, tám cao thủ mạnh trong gia tộc thế mà đã có bốn người tới đây, đây quả thực là muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ sao?

“Tào Thiên Phúc, đến lúc rồi.”

Một người trung niên cao lớn nhất trong bốn người lạnh lùng mở miệng, dường như không muốn nói lời vô nghĩa.

Tào Thiên Phúc chính là ba của Tào Khả Nhu, bây giờ đang là gia chủ của nhà họ Tào, giờ phút này trong lòng ông ta vô cùng đau thương, không ngờ người trong tộc lại tuyệt tình như vậy, thật sự đi đến bước này.

“Hừ! Chỉ bằng bốn người các ông, cho rằng thật sự có thể toàn thân trở ra ngoài à?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, một ông cụ mặc áo dài màu bạc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, sắc mặt lạnh lùng, nhưng uy thế cực lớn, dường như đang âm thầm giằng co khí thế với bốn người kia, gần như khó phân trên dưới.

“Ba!”

“Ông nội!”

Người nhà họ Tào gia ngạc nhiên vui sướng, bọn họ đã quên mất ông cụ mạnh nhất trong nhà, lần này được cứu rồi.

“Ông hai, lúc đầu, chúng tôi không định gặp mặt mọi người theo cách này, thực lực của ngài, người trong tộc rõ như lòng bàn tay, thật sự cho rằng chỉ có bốn người Thiên Địa Bôn Lôi chúng tôi hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc