BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 439: MÂY MÙ DẦN DẦN TIÊU TÁN.

Lúc Lâm Sơn tổng kết công việc, tất cả mọi người đều tới vây xem, cho dù là Sở Vĩnh Du thì cũng có một loại cảm giác muốn dừng thở, thật sự là liên quan quá nhiều, tất cả mọi chuyện đều phải xem xem Lâm Sơn có thể tìm được dấu vết để lại hay là không.

Linh cùng với Lương cũng đi tới, mô hình đã sớm hoàn thành, bây giờ phải xem xem Lâm Sơn có phát hiện chỗ nào không, một khi phát hiện, vậy thì bóng đen võ giả này tất nhiên chính là kẻ cầm đầu không cần nghi ngờ gì.

Mặc dù mặt trời đã xuống núi, nhưng mấy nhờ có các ánh đèn chiếu sáng, cho nên khiến cho nơi này giống như là mặt trời giữa trưa.

Lâm Sơn cầm đèn pin, nếu như không phải là nhìn thì là sờ, cái mũi còn không ngừng hít hít, lông mày cũng nhăn lại rất chặt.

“Mang cái cục này qua bên cạnh đi.”

Theo lời của Lâm Sơn đã nói, Mã Trạch đang đứng chờ ở bên cạnh lập tức hành động.

“Cái này nữa.”

Các cột đá vỡ vụn có độ lớn nhỏ không bằng nhau không ngừng được chuyển ra bên ngoài, đến cuối cùng, Lâm Sơn không vận chuyển những thứ này nữa, đã mệt mỏi quá sức rồi, cái trán đều là mồ hôi.

Lúc này đã qua hai tiếng đồng hồ, Lâm Sơn rốt cuộc mới từ từ đứng dậy, thở dài một hơi.

“Anh Sở, hiện tại trên cơ bản đã có thể xác định là do con người tạo thành, nếu tôi đoán không lầm, bọn họ đã sử dụng bom mini, là nghiên cứu phát minh mới nhất của nước M, sau khi phát nổ, dấu vết để lại gần như là bằng không, rất khó bị phát hiện.”

Ánh mắt của Sở Vĩnh Du ngưng đọng.

“Làm phiền ngài Lâm Sơn rồi.”

Gật gật đầu, Lâm Sơn đi đến những tảng đá được ông ta chọn lựa rồi sau đó được Mã Trạch vận chuyển qua một bên, chú Cửu cũng khiêng một cái rương lớn đi tới.

“Haha, những dụng cụ này đều là do tôi đã phát minh ra, mặc dù tôi phán đoán đấy, nhưng mà vẫn phải coi trọng chứng cứ, nếu không thì rất khó để nói lại với cấp trên.”

Lời nói này là thật chứ không phải sai, không quan tâm tới bạn nói ngoa như thế nào, nói rõ ràng như thế nào, nhưng mà không có chứng cứ thì ai cũng sẽ không nhận nợ.

Mở cái rương ra, ở bên trong là một loại máy móc cổ quái hình vuông, Lâm Sơn cầm lấy máy móc kết nối với mấy đồ vật có hình dạng giống như là bóng đèn quét qua từng tảng đá ấy.

Một lát sau, có một chuyện quỷ dị xảy ra, chỉ nhìn thấy những đốm sáng màu tím lý ta lý tí được phơi bày trên trụ đá cùng với hòn đá, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng.

“Đây chính là những vật còn sót lại sau vụ nổ của bom mini, chẳng những mắt thường không có cách nào phân biệt được mà hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau nó sẽ hoàn toàn hòa tan với không khí, nếu như quả thật là vậy, tới lúc đó tôi cũng không có cách để xoay chuyển trời đất.”

Lâm Sơn gọi hacker đỉnh cấp Vũ cầm một cái camera cỡ nhỏ quay lại, những cảnh này đều được xem như là vật chứng, đương nhiên phải quay lại hết tất cả.

Tay trái lại cầm thứ gì đó như sợi dây kết nối với máy móc, Lâm Sơn chạm vào trong mấy điểm sáng màu tím.

“Được rồi, đã thu thập hoàn tất, sau hai tiếng đồng hồ nữa sẽ có số liệu phân tích kết quả, nếu như quả thật là loại thuốc giống như tôi đã nói, anh Sở, vẫn còn có một điểm khó cuối cùng.”

Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du vội vàng hỏi.

“Xin mời ngài nói.”

Trên gương mặt của Lâm Sơn là sự nghiêm túc.

“Loại bom mini như thế này là do một người bạn tốt của tôi ở nước M đã từng nhắc đến, nhưng mà hiện tại nước M cho đến bây giờ cũng chưa từng tuyên bố, cũng không thừa nhận, cho nên tình hình hiện tại rõ ràng là có người muốn giá họa cho bà chủ. Nếu như thế, cho dù tôi có phân tích toàn bộ số liệu đi nữa, cộng với báo cáo với thân phận Lâm Sơn, đối phương cũng có thể dùng lý do mình không sử dụng loại bom này để vùi lấp.”

Lúc này, Linh chen vào một câu.

“Chú Lâm, mô hình xây dựng đã hoàn thành, chú cũng đã xác định là có bom, vậy thì hoàn toàn có thể bắt được người đó, chẳng phải tất cả đều đã được giải quyết rõ ràng rồi à?”

Nhưng mà Lâm Sơn lại lắc đầu.

“Đây chẳng qua là phương pháp cuối cùng thôi, nếu như bắt không được người thì sao đây? Có lẽ người kia bị diệt khẩu thì sao? Chúng ta không thể ký thác hi vọng vào những chuyện mà mình không chắc chắn.”

Sở Vĩnh Du vô cùng đồng ý với lời nói này, nhất định phải tìm ra thủ phạm đứng ở phía sau, nhưng mà việc cấp bách hiện tại là trước tiên phải tẩy sạch tội cho vợ của anh, còn có mối nghi ngờ của công ty bất động sản Hoa Thiên.

“Ông Lâm Sơn, xin mời ngài nói tiếp, tôi phải làm như thế nào?”

“Chuyện này rất khó, đó chính là phải xem xem cậu có thể nhờ phía chính phủ ở nước M phát hành văn kiện chính thức xác nhận sự tồn tại của loại bom này không.”

Cho dù là Văn Khả Hân, sau khi nghe thấy điều này thì đôi mi thanh tú cũng nhíu chặt lại.

Ở trong nước R, cô ta có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng mà nếu đến đất nước ngoài, vậy thì vô cùng phiền phức, nhất là còn phải liên lạc với người ở bên phía chính phủ, độ khó của chuyện này không phải là tầm thường.

“Được rồi, để tôi thử một chút.”

Sở Vĩnh Du đi qua bên cạnh, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho sư đệ Fenster của anh, chuyện cho đến bây giờ, một chuyện khó khăn như thế cũng chỉ có thể tìm Fenster mà thôi.

“Sư huynh.”

“Sự đệ, có một chuyện cấp tốc cần cậu hỗ trợ, nếu như làm không được thì vợ của tôi sẽ phải ngồi tù.”

Cái gì chứ? Fenster ở phía bên kia kinh ngạc đến nỗi không có cách nào kiểm soát, sự phẫn nộ trong lòng trong nháy mắt liền bộc phát.

“Sư huynh, anh cứ nói đi, cho dù là chuyện gì đi nữa thì em cũng sẽ liều mạng.”

Sau khi Sở Vĩnh Du nói xong, Fenster lại không hề do dự gì mà nói ngay.

“Anh cứ giao cho em đi, hàng năm ông đây nộp cho phía trên nhiều tiền như thuế, nếu như chút chuyện này mà cũng không xử lý cho em, lần sau tranh cử, em sẽ ủng hộ cho kẻ thù của ông ta.”

Nói xong, anh ta lại trấn an Sở Vĩnh Du một chút.

“Sư huynh đừng nóng vội, chỉ là phát một phần văn kiện chính thức xác nhận loại bom đó tồn tại, lại liệt kê trong thành phần, không có liên quan gì đến cơ mật hết, cũng không có vấn đề gì, chờ tin tức tốt của em đi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Mã Trạch đi tới.

“Thưa ngài, ở bên phía Lâm Sơn đã phân tích số liệu rồi, Lương mời ngài đến đó xem mô hình đã được dựng.”

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du bước đi vài bước, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó rồi nói với Mã Trạch.

“Mã Trạch, cậu sắp xếp một chút, đi thanh toán hết tất cả số tiền mà Trịnh Hạo còn nợ.”

“Vâng.”

Đi vào trong lều vải, Linh chỉ vào máy tính rồi nói.

“Đây là mô hình mà tôi đã xây dựng, Vũ sẽ đột nhập vào tất cả các camera ở Tỉnh Thành, tôi sẽ truyền số liệu của mô hình vào trong đó, chỉ cần anh ta xuất hiện thì có thể lập tức phát hiện ngay, nếu như không ở Tỉnh Thành thì mở rộng ra cả nước. Chỉ có điều là bởi vì như vậy mà lượng công việc sẽ lớn hơn nhiều, thời gian cũng sẽ lâu hơn một chút.”

Mặc dù Sở Vĩnh Du nhìn không rõ, nhưng mà vẫn có thể nghe rõ.

“Nếu như được, bây giờ có thể bắt đầu được không?”

Vũ đi tới, vỗ tay phát ra tiếng rồi lên tiếng nói.

“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nếu như anh Sở đã có yêu cầu, đương nhiên sẽ thực hiện ngay lập tức, chỉ mong là cái tên nhóc này chưa ra khỏi Tỉnh Thành, nếu không thì quá lãng phí thời gian của tôi rồi.”

Linh ở bên cạnh tiếp tục nói.

“Có đều mô hình mà tôi xây dựng chỉ có thể được sử dụng rà soát thời gian cụ thể, là đồ vật được camera quay lại hiện tại mà không phải là quay lại trước đó, cho nên đêm hôm khuya khoắt như thế này, xác suất hoạt động của người đó chắc là rất nhỏ, có điều là có ít còn hơn là không có, chúng ta bắt đầu đi.”

Nhìn thao tác đồng bộ của hai người, bàn tay phải của Sở Vĩnh Du nắm chặt lại.

Bất kể là ai, người nào dám hãm hại vợ của anh cùng mười ba cái mạng, người đó sẽ phải chết!

Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Group FaceBook

Bình luận

Truyện đang đọc