BẢN LĨNH NGÔNG THẦN



Điều khiến Ngụy lão tam hơi kích động là ông cụ quả nhiên còn sống.

Ông ta đi vào trong thì nói hết mọi chuyện, đặc biệt là chuyện Sở Vĩnh Du dùng một ngón tay đánh cho Bất Diệt Tông Sư Văn Đào Tử tàn phế.

Anh trai ông ta là Ngụy Văn gia chủ nhà họ Ngụy bây giờ đi ra ngoài một chuyến.

Lúc ông ta quay về còn đi cùng với một ông cụ mà Ngụy lão tam rất lâu không gặp mặt.

Tính ra, dù thế nào ông cụ cũng đã hơn trăm tuổi, nhưng lúc này bước đi mạnh mẽ, hoàn toàn không có dáng vẻ của người già.

Đi theo còn có phần lớn người của nhà họ Ngụy, vệ sĩ xung quanh cũng chen chúc tới, trong tay cầm súng.

"Bỏ súng xuống."
Những bảo vệ kia vừa giơ súng lên, một giọng già nua đã vang lên.

Tất cả bảo vệ vội vàng bỏ súng xuống.

"Có thể dùng một ngón tay phế bỏ Tông Sư, trừ khi là vũ khí nóng cỡ lớn, những khẩu súng lục nhỏ này đã chẳng còn tác dụng gì cả."
Cả đám người không ngừng đi tới.

Giọng nói già nua rõ ràng kia chính là của ông cụ nhà họ Ngụy đã hơn trăm tuổi, đang mặc áo đời Đường màu đen.

Ông cụ nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du, nội lực ngưng tụ.

Ông cụ cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng một ngón tay đánh cho Tông Sư tàn phế.


Không, phải nói là có lẽ có thể làm được vì chưa từng thực hiện qua.

Dù sao người có thể đạt được cấp Tông Sư đều có lực chiến đấu cao nhất trong các võ giả bát phẩm, được rất nhiều võ giả tán thành.

"Cậu tên là Sở Vĩnh Du? Cậu đến vì nhà họ Vân sao?"
Khi còn cách nhau mười mét, người nhà họ Ngụy dừng lại.

Ông cụ Ngụy nhìn Sở Vĩnh Du và nhíu mày.

Nói thật, nếu không phải Ngụy lão tam nhiều lần bảo đảm, ông cụ tuyệt đối không nhìn ra người đàn ông trước mắt này có thể có thực lực như vậy.

"Giao ra ông cụ Vân, tất cả những người đã tham gia vào vụ án giết cả nhà họ Vân tự sát, tôi cho các người một cơ hội duy nhất đấy."
Sở Vĩnh Du vừa nói xong, Ngụy lão tam đã cười lạnh.

"Sở Vĩnh Du! Cậu không sợ bị trúng gió độc à.

Lúc đó tôi cũng đã nói, nhà họ Ngụy chúng tôi cũng đâu phải chưa từng giết Tông Sư.

Bây giờ ông cụ nhà tôi vẫn khỏe mạnh, hôm nay cậu tất nhiên có đến mà không có về."
Ông cụ Ngụy bước tới, quanh thân phát ra cương khí hộ thể, không ngờ cũng là một võ giả bát phẩm.

Càng đáng sợ hơn là sau lưng ông ta còn có hai người cũng phát ra cương khí hộ thể của mình.

Ai có thể ngờ được nhà họ Ngụy - gia đình quyền quý đứng đầu tỉnh sẽ có tới ba võ giả bát phẩm.

Thảo nào Ngụy lão tam dám ngạo mạn như vậy, thảo nào Ngụy Manh Manh bị nuông chiều đến mức khinh thường tất cả như vậy.

Giờ phút này Mã Trạch, rốt cuộc hiểu rõ Sở Vĩnh Du trước lời nói, tại sao phải nhường tiểu đội Ảnh Sát rút lui, chỉ để lại tay súng bắn tỉa đợi lệnh.

Võ giả bát phẩm nắm giữ cương khí hộ thể, nếu ở trên chiến trường, tiểu đội Ảnh Sát muốn giải quyết cũng chỉ là chuyện vài phút.

Nhưng ở đây là trong thành phố lớn, cận chiến sẽ thật sự gây tổn thất về người.

Bất kể là Ảnh Sát hay Ảnh Vệ đều là tài sản quý giá.

Bọn họ phải mất ở đây, tuyệt đối là một sự vấy bẩn đối với bọn họ.

Anh đang nghĩ, đột nhiên thấy cương khí hộ thể của ông cụ nhà họ Ngụy chuyển động, nhanh chóng co lại.

Giờ phút này, Mã Trạch cũng hơi chấn động.

Bọn họ chỉ là một gia đình quyền quý ở tỉnh thành, cho dù là gia đình quyền quý hàng đầu lại có võ giả cửu phẩm cao nhất, điều này thật khiến người ta bất ngờ.

Dấu hiệu của võ giả cửu phẩm là có thể thu cương khí hộ thể vào trong cơ thể để cho mình dùng, mà không phải giống như võ giả bát phẩm bình thường, chỉ có thể phóng ra ngoài, phòng ngự một cách bị động.

Vì sao võ giả cửu phẩm là võ giả cao nhất? Đó là vì sau khi cương khí vào cơ thể sẽ đồng thời đánh ra cùng nội lực, gây thành tổn thương không chỉ đơn giản như một cộng một là hai, mà tăng thêm không biết gấp bao nhiêu lần.

Ông cụ nhà họ Ngụy lại là một vị võ giả cửu phẩm.

"Dùng một ngón tay đã khiến Văn Đào Tử tán phế.

Xem ra cậu cũng là một võ giả cửu phẩm.


Bình thường, võ giả cửu phẩm đủ để ngạo nghễ trong thiên hạ.

Nhưng cậu lại chọn sai đối tượng, chọc tới nhà họ Ngụy tôi."
Ông cụ Ngụy nói xong lại nhìn về phía Vân Thủy Dật.

"Không ngờ nhà họ Vân còn sót lại một người.

Vân Thiên Sơn không hổ danh là cáo già.

Đúng lúc hôm nay cùng giải quyết luôn đi."
Trong mắt ông cụ nhà họ Ngụy lóe sáng, vừa dứt lời đã có hành động.

Rõ ràng ông ta cũng là một người sát phạt quyết đoán, không muốn nói nhiều.

Ầm!
Một tiếng động vang lên, khí kình khuếch tán ra, mấy vệ sĩ tập trung ở giữa đều bay ngược ra ngoài hơn mười mét.

Cho dù là người nhà họ Ngụy đi theo cũng có mấy người không ngừng lùi lại.

Duy nhất chỉ có đám người Ngụy lão tam vẫn có thể miễn cưỡng đứng tại chỗ.

Nhưng bọn họ không để ý những điều này, trong lòng chấn động tới mức hoàn toàn quên đi kình khí đang điên cuồng công kích.

Bởi vì ông cụ võ giả cửu phẩm là trụ cột của nhà họ Ngụy bọn họ, tượng trung cho thực lực tuyệt đối trong mắt bọn họ không ngờ đã bị người ta cản lại.

Nếu người cố đỡ một quyền của ông cụ Ngụy là Sở Vĩnh Du, bọn họ sẽ không chấn động như vậy.

Nhưng vừa rồi là người đàn ông vẫn đứng bên cạnh Sở Vĩnh Du không khiến người ta quá chú ý tới.

"Cậu!"
Ông cụ Ngụy nhìn Mã Trạch trước mắt, vừa sợ vừa giận.

Dù thế nào ông cụ cũng không ngờ được Sở Vĩnh Du còn chưa ra tay, người đi theo bên cạnh anh cũng là võ giả cửu phẩm.

Chẳng lẽ mình không ra ngoài quá lâu, bát phẩm đã xuất hiện ở khắp nơi trong nước R, cửu phẩm đã nhiều như chó?
"Lão già, nếu không muốn những tên vệ sĩ và người nhà họ Ngụy ông bị thương thì qua bên kia đánh nhau với tôi."
Mã Trạch khẽ nhếch môi và nói.

Ánh mắt ông cụ Ngụy lập lòe.

"Sở Vĩnh Du! Sao cậu không ra tay?"
"Ông muốn ra tay với ông chủ của chúng tôi à? Ông còn chưa tư cách đó đâu."
Mã Trạch nói xong thì tung người mấy lần đã tới giữa bãi cỏ.

Ông cụ Ngụy thấy thế, không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đi giải quyết Mã Trạch trước rồi tính sau.

Đến lúc này, bên kia không ngừng vang lên những tiếng nổ, kình khí phát ra còn lật từng mảng thảm cỏ.

Đám vệ sĩ đứng tránh phía xa đều trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng bọn họ đã hiểu vì sao ông cụ không cho bọn họ dùng súng.


Quả thật quá đáng sợ.

Mà bên này, hai người nhà họ Ngụy vẫn phóng cương khí hộ thể ra ngoài, cộng với cả Ngụy lão tam đều không nén được cảm xúc, nuốt nước bọt.

Một người đi theo bên cạnh Sở Vĩnh Du đã lợi hại như vậy, nếu cậu ta tự mình ra tay thì sao? Đặc biệt là ông cụ, người có lực chiến đấu mạnh nhất bây giờ cũng bị cuốn lấy, bọn họ có thể chống lại Sở Vĩnh Du sao?
Đôi mắt đẹp của Vân Thủy Dật đảo quanh.

Ban đầu cô ta thấy ông cụ Ngụy cứng rắn như vậy, trong lòng có hơi lo lắng.

Cô ta không ngờ một người được Sở Vĩnh Du tùy tiện gọi tới cũng lợi hại như vậy, cảm giác có thể báo thù rửa hận càng thêm sôi sục.

Mấy phút sau, Mã Trạch lại tung người mấy lần, quay lại bên cạnh Sở Vĩnh Du, hơi thở có hơi gấp gáp.

"Bốn phút hai mươi tám giây.

Mã Trạch, cậu kém đi rồi.

Bắt đầu từ ngày mai, cậu tập trung tu luyện trước đi."
Nghe Sở Vĩnh Du nói, Mã Trạch cúi đầu.

"Vâng thưa ngài."
Anh ta xiết chặt hai nắm tay, không ngờ mình lại làm mất mặc của ngài ấy.

Nếu Hình Thiên ở đây có thể dùng một chiêu bắt được ông cụ Ngụy, mà mình..

Không ngờ mất tới bốn phút hai mươi tám giây, quả thật là bản lĩnh giảm sút rồi.

Lúc này, ông cụ Ngụy mới tới trước mặt người nhà họ Ngụy, vị trí ông cụ đã đứng trước đó.

Ông ta nhìn mọi người ở đây với ánh mắt phức tạp, chậm rãi mở miệng.

"Sở.."
Phụt!
Ông cụ Ngụy mới nói được một từ, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.

Nếu không nhờ người bên ngoài đỡ, ông cụ có thể đã ngã xuống đất rồi.

Giờ phút này, trong lòng tất cả người nhà họ Ngụy đều cảm thấy thê lương, rốt cuộc bọn họ đã hiểu rõ.

Sở Vĩnh Du đến đây chính là rắc rối lớn.




Bình luận

Truyện đang đọc