BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 460: VIỆC THIỆN.

Không trách được Tông Thanh khi nói như vậy, bởi vì câu chuyện của một nữ tài xế rất cảm động.

Do cha mẹ cô ta nhìn thấy một người đàn ông đánh một người phụ nữ trên đường nên đã chạy đến can ngăn, kết quả đều bị người đàn ông này đánh, hơn nữa mức độ bị đánh cực kỳ nghiêm trọng, gần như liệt nửa người.

Mặc dù kẻ tấn công đã bị bắt, nhưng đã nghèo, cái gì cũng không có, chứ đừng nói đến khả năng chi trả cho các chi phí y tế nữa.

Cứ như vậy, nữ tài xế đã bỏ việc, dành hết tiền tiết kiệm để lo cho hai người già nằm liệt giường trong bệnh viện, đến giờ, đã không thể làm được gì nữa.

Sở dĩ lấy đi 150 triệu đó là vì ngày hôm qua là hạn cuối bệnh viện cho cô ta để đóng phí, nếu còn không nộp, thì sẽ đuổi người.

“Cậu khoan hẵng kích động đã, hiện tại có quá nhiều kẻ lừa đảo, ai biết những gì cô ta nói có thật không?”

Lúc này, Liêu Thông Tâm lên tiếng, Tông Thanh sững sờ, đúng ha, tất cả những kẻ bịp bợm bây giờ đều là những người có thể giành giải Oscar cho Nam diễn viên chính và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đúng là, ai biết đây là thật hay giả chứ.

“Cô ấy không nói dối.”

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du lên tiếng, Liêu Thông Tâm lại phản ứng cực kỳ nhanh “Anh Sở nói thật, thì đó nhất định là thật, loại chuyện này sao Liêu Thông Tâm tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được, tiền chữa bệnh cho ba mẹ cô sau này, tôi sẽ ra.”

Tông Thanh bất mãn, tức giận trừng Liêu Thông Tâm một cái, cũng vội vàng nói.

“Mất là tiền của tôi mất, tiền phí đó chắc chắn do tôi ra.”

“Được rồi, chúng ta đến bệnh viện trước đi, tìm lại chi phiếu ba tỷ đó là ưu tiên hàng đầu, còn lại, nếu ai trong các người thực sự có tấm lòng hảo tâm, thì đến lúc đó rồi làm cũng không muộn.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du nhìn về phía nữ tài xế.

“Đi thôi, cô là người có lòng hiếu thuận, tin rằng sẽ có hồi báo tốt, nhưng tiền mất thì phải tìm lại được.”

Lúc này, nước mắt của nữ tài xế không ngừng tuôn rơi, cô ta thực sự không ngờ rằng có một ngày, mục đích của mình thực sự sẽ đạt được.

Sở dĩ cô ta ra ngoài làm tài xế, chính là mong gặp được những người giàu có lái xe sang, có lòng nhân ái cao cả, có thể cho cô ta vay tiền để bố mẹ cô ta được tiếp tục khám bệnh, công việc này là khả năng duy nhất để tiếp xúc với những người giàu có bên trong một không gian kín.

Bây giờ, hình như thật sự được ứng nghiệm rồi.

Thật ra ngày đó cô ta muốn lên tiếng mượn tiền Sở Vĩnh Du, nhưng vì Sở Vĩnh Du ngủ thẳng đến đích đến, cô ta lại vô tình phát hiện trong hộp kê tay có tiền, nên chọn cái kết khác.

Đi theo Sở Vĩnh Du ra bên ngoài, hai tên đàn ông to lớn đã chờ sẵn lập tức vây quanh tới.

“Lý Linh, có thể đi cùng chúng tôi rồi chứ?”

Thanh âm vừa dứt, Tông Thanh liền đi tới, lấy ra chi phiếu và bút, nói.

“Cô ấy lấy của các anh bao nhiêu?”

Hai tên đàn ông to lớn khẽ sững sờ, ý là sao? Mới chớp mắt đã tìm được người có thể trả tiền rồi ư?

“Đã lấy 150 triệu, muốn trả thì thêm ba mươi triệu đồng tiền lãi”.

Soạt soạt soạt!

Cây bút quẹt qua, Tông Thanh xé tấm chi phiếu ra.

“Ba trăm triệu, các người có thể đi rồi đó.”

Nhìn vào tờ chi phiếu, hai người đàn ông to lớn nhìn nhau một cái, một trong số đó nói.

“Vậy anh theo chúng tôi đến ngân hàng, ai biết chi phiếu của anh là thật hay giả chứ?”

Tông Thanh vốn định biểu hiện tốt ở trước mặt Sở Vĩnh Du một phen, lúc này cả người lập tức không ổn nữa.

“Giả…giả ư? Anh vậy mà lại nghi ngờ chi phiếu mà Tông Thanh tôi viết là giả?”

Thượng Quan Vô Địch ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười, tên nhóc Tông Thanh này, ghét nhất là người ta nói anh ta không có tiền, chắc là sắp nổ tung rồi.

Quả nhiên, Tông Thanh tức đến muốn banh mũi.

“Ông đây đeo chiếc túi phiên bản giới hạn của Givenchy, đeo chiếc Patek Philippe hơn 24 tỷ, trang phục từ đầu đến chân tổng cộng hơn 60 tỷ, mà anh cũng dám nghi ngờ ông đây viết một chi phiếu 300 triệu nhỏ nhoi là giả?”

Hai tên đàn ông cao lớn cũng bị khí thế đột ngột ập đến của Tông Thanh làm cho sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.

“Ba trăm triệu! Cầm lấy rồi cút đi!”

Lúc này, một người đàn ông trung niên cầm va li tiến đến, Liêu Thông Tâm mở vali ra, trong vali chứa đầy tiền mặt, tính sơ sơ cũng lên đến hàng tỷ đồng, sau khi lấy ra vài sấp tiền, Liêu Thông Tâm cực kỳ soái khí mà ném cho hai tên đàn ông to lớn, sau đó đắc ý mà nhìn Tông Thanh một cái Ha ha, tiểu tử, dám tranh sủng trước mặt anh Sở với tôi sao, cậu còn non lắm.

“Có máy đếm tiền không? Không biết số tiền này rốt cuộc có phải thật không đây.”

Liêu Thông Tâm chết lặng trước câu nói đột ngột của một người đàn ông to lớn, không biết phải nói gì nữa.

Sở Vĩnh Du thực sự là buồn cười, lắc đầu nói.

“Hai người nhát như vậy mà cũng được phái đi thu nợ, cũng thật là thú vị, chúng ta đi thôi, các người giải quyết chuyện đi.”

Lên chiếc Porsche Cayenne, Thượng Quan Vô Địch hỏi.

“Anh rể, chúng ta trực tiếp đi bệnh viện sao?”

Sở Vĩnh Du nói.

“Em trai cô ấy ở đâu, chúng ta đến đó trước.”

Lý Linh đang ngồi ở hàng ghế sau, lúc này trong lòng cũng không có chắc chắn rằng bên trong 150 triệu đó rốt cuộc là có một tấm chi phiếu trị giá 3 tỷ không? Nếu có, không lẽ thật sự là em trai cô ta đã lấy rồi?

“Đến bệnh viện đi, em trai tôi đang chăm sóc ba mẹ tôi ở bệnh viện.”

Đánh giá từ tình huống vừa rồi, những người này nhất định là những người giàu có chân chính, hơn nữa những người giàu có này hiển nhiên là nghe lời của Sở Vĩnh Du, cho nên bây giờ Lý Linh có chút không dám nhìn Sở Vĩnh Du nữa rồi, luôn cảm thấy mặc dù người này rất ôn hoà, nhưng dường như có điều gì đó ẩn giấu.

Ba người Sở Vĩnh Du đến một bệnh viện ở Vân Kinh, sau khi vào một phòng bệnh, hoàn cảnh đúng là có chút tệ, là một phòng tám người, rất ồn ào.

Lý Linh vội vàng đi đến giữa hai chiếc giường, bên trên có hai người già đang nằm, một thanh niên đang đút cháo kê cho cụ già.

“Thực đúng là loại người biến thái gì cũng có, một người bình thường dùng tay không đánh cả hai người già không xuống được cả giường, phải ra tay mạnh đến mức nào chứ.”

Chính mắt nhìn thấy những gì mà Lý Linh nói, Thượng Quan Vô Địch cũng siết chặt nắm đấm, đối với anh ta mà nói, vô duyên vô cớ ra tay với người già, thật đúng là không phải người.

“Đây được gọi là sự to lớn của thế giới, cái gì kỳ lạ cũng có, đi thôi.”

Khi Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch đi vào cửa, thì Lý Linh ở bên kia đã vội vàng nhỏ tiếng hỏi rồi.

“Em nói thật cho chị biết, trong số 150 triệu mà hôm qua chị cho em đóng cho bệnh viện, thật sự không có chi phiếu sao?”

Người thanh niên liếc nhìn Sở Vĩnh Du và Thượng Quan Vô Địch đang tới gần một cái, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn.

“Bọn họ tìm đến đây rồi? Chị ơi, em…”

“Nói!”

Bị Lý Linh ép hỏi lần nữa, chàng trai trẻ chỉ đành phải thừa nhận điều đó.

“Phải, có một tờ chi phiếu ba tỷ không ghi tên, chị, đó là ba tỷ đó, chỉ cần chúng ta không thừa nhận thì không ai làm gì được chúng ta hết! Có ba tỷ này, chí ít có thể gắng được chi phí y tế cho ba mẹ mấy tháng rồi.”

“Đưa chi phiếu cho chị!”

Sau khi nhận được chi phiếu, Lý Linh lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, nhìn Sở Vĩnh Du vừa mới đi tới gần rồi nói.

“Tôi thực sự đã lấy chi phiếu, không liên quan gì đến em trai tôi hết, mặc dù tôi biết bây giờ trả lại cho anh sẽ không ích gì, nhưng….xin đừng liên luỵ đến em trai tôi.”

Nhìn tấm chi phiếu Lý Linh đưa tới, Sở Vĩnh Du chậm rãi nhận lấy, đột nhiên khẽ mỉm cười nói.

“Tiền đã tìm được lại mà không mất đồng nào, nếu đã không vấn đề gì thì tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của cô đâu, vậy bây giờ, chúng ta có thể bàn chuyện cứu trợ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc