BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 792

Đến gần, Đạo Không lên tiếng.

“Tôn Đến, tôi đã đưa người đến cho ông, cần tôi tránh đi không?”

Tôn Đế quay người lại, sắc mặt nhợt nhạt hơn rất nhiều so với lần Sở Vĩnh Giang gặp ông ta vào một năm trước, ánh mắt cũng sâu hơn rất nhiều.

“Không cần, tôi chỉ nói mấy câu thôi.”

Nhìn Sở Vĩnh Du, biểu cảm của Tôn Đế vẫn không có gì thay đổi, trầm mặc mấy giây mới lên tiếng.

“Tôi chỉ còn ba ngày để sống.”

Cái gì!

Câu này vừa nói ra, Sở Vĩnh Du và Đạo Không đều thay đổi sắc mặt, Tôn Đế, người đàn ông giống như thần thoại, người đàn ông không biết đã sống bao lâu, lại nói đại hạn của mình đã đến? Còn có lời nói nào khó tin hơn lời này sao?

“Lời tôi nói là thật, ngoài trời có trời, ngoài người có người, trước đây tôi luôn tâng bốc bản thân mình, cuối cùng phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.”

Nói đến đây, Tô Đế cười tự giễu.

“Con đường của tôi, từ lúc bắt đầu đã sai rồi, sự tồn tại của tôi vốn dĩ nên dẫn theo nhị lang nước R đi đến một điểm cao hơn, nhưng mấy trăm năm nay, tôi lại chỉ sống trong thế giới của mình, đến tận lúc gần chết, mới ngộ ra đạo lý này, vì vậy càng hiểu rõ hơn, Sở Vĩnh Du, cậu chính là người kế nhiệm của tôi, cũng xem như là ông trời không quá tệ bạc.”

Người kế nhiệm? Sở Vĩnh Du có chút không hiểu là ý gì, nhưng cũng không hỏi, Tôn Đế muốn nói chắc chắn sẽ nói, không nói cũng chỉ có thể nghe.

Lúc này, vẻ mặt của Tôn Đế trở nên nghiêm túc nhìn Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du! Hãy nhớ lấy những lời mà tôi sắp nói, đừng xem là trò đùa, không đến lúc thích hợp, nhất định không được đi đến của Cửu Long vực nội vực.”

Cửu Long vực nội vực? Trong lòng Sở Vĩnh Du cảm thấy nghi hoặc, Cửu Long Thành chính là Cửu Long Thành, có nội thành sao? Anh thật sự chưa từng nghe nói qua.

“Tôi còn có thể nói với cậu một cách chắc chắn, sư phụ của cậu, Phong Quái Vô Phong Tử chính là bị người của Cửu Long vực nội vực bắt đi, cậu đừng nghĩ đến chuyện đi cứu người, cậu bây giờ đi đến đó chỉ có chết thôi.”

Sở Vĩnh Du bước ra một bước, biểu cảm vô cùng lạnh lùng.

“Tôn Đế! Câu nói này của ông rốt cuộc là có ý gì? Sư phụ của tôi bị người của Cửu Long vực nội vực bắt đi, rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”

Tin tức này, quả thật còn khiến người khác khó hiểu hơn chuyện Tôn Đế nói ông ta sắp chết, nhớ sư phụ đã từng nói đi làm chút chuyện của mình, sao lại… “Hãy nhớ lời tôi nói.”

Không trả lời câu hỏi của Sở Vĩnh Du, Tô Đế đã nhảy vào trong hồ, cũng không có bất kỳ sự sống nào, chỉ có một câu nói phiêu bạt trong không khí.

“Cưỡi phong ba mà đến, không chút chiến tích đã rời đi, quá bi thương!”

Bình luận

Truyện đang đọc