BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 953

“Phiên thiên cước.”

Phiên thiên cước, thuật cách đấu cấp chín xuất hiện chẳng những vô cùng đột ngột, mà còn nắm bắt tốt lúc đối thủ đón nhận một cước cuối cùng trong vòng quay Saman, song chưởng có khe hở.

Rầm.

Một tiếng vang trầm thấp phát ra mỗi chân của Chiêm Tinh Hà đá vào cằm của Sở Vĩnh Du giả.

Khi máu đang không ngừng vẩy ra trên không trung, thân thể liền ngã ầm ầm xuống bốn năm mét so với mặt đất.

Lúc này, xung quanh hoàn toàn im lặng, cho dù là người thanh niên cũng hoàn toàn ngu ngơ tại chỗ.

Tại sao? Tại vì đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy có người dùng thuật cận chiến tổng hợp toàn dân trong truyền nhân của rồng để đánh bại cấp bậc võ giả trong hiện thực, đều này đại biểu cho cái gì, trong lúc nhất thời thật sự không có cách nào nói được.

Bốp bốp bốp!

Sở Vĩnh Du kiềm lòng không được mà vỗ tay, không có cách nào khác, khả năng lĩnh ngộ của Chiêm Tinh Hà đối với chiến đấu thật sự rất cao, thuật cận chiến dính liền như thế nhìn có vẻ như đơn giản, nhưng mà chỉ có người sáng lập ra thuật cận chiến tổng hợp toàn dân như anh mới biết nó khó khăn đến nhường nào.

Mà Chiêm Tinh Hà được xem như là người thắng cuộc, lại thở hổn hển từng hơi, sử dụng thuật cận chiến liên tiếp như thế này gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn cho cơ thể, anh ta cũng đã từng luyện ở hiện thực, nhưng mà đây là lần đầu tiên thực chiến.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du giả nằm yên ở dưới đất không cử động thân thể, Chiêm Tinh Hà căng cứng, một khắc sau liền bay tới, ngón trỏ của bàn tay phải thăm dò nhịp thở, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch.

Mình… mình giết người, mình thế mà lại… giết người rồi.

Lúc Chiêm Tinh Hà đang không biết phải làm như thế nào, đầu óc đang vô cùng rối rắm, có một cánh tay khoác lên trên vai của anh ta.

Chậm rãi quay đầu lại liền nhìn thấy Sở Vĩnh Du nhìn anh ta, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.

“Lần đầu tiên giết người là như vậy, ai cũng không ngoại lệ, qua bên kia đứng một chút đi, cái này chỉ có thể tự mình làm tiêu tan, có nhiều người đi nữa cũng vô dụng thôi.”

Mờ mịt gật đầu, Chiêm Tinh Hà đi trở ngược lại, lúc này người thanh niên đã kịp phản ứng, chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi lạnh lùng đói.

“Giết người của tao mà còn muốn đi, ngày hôm nay hai người các người cũng phải chết ở đây.”

Dường như là đã nhìn thấy uy lực một cước đó của Sở Vĩnh Du, cho nên tay của người thanh niên vừa mới ra dấu, những người đang chụm lại đều không có động tác, ngược lại còn lui về phía sau một khoảng, lao ra là bóng hai người trung niên, tốc độ đó tất nhiên là cao thủ.

Lúc này, mặc dù ánh mắt của Chiêm Tinh Hà đang nhìn Sở Vĩnh Du, nhưng mà trong lòng của anh ta vô cùng rối bời, trong đầu không ngừng chiếu lại hình ảnh mình thăm dò hơi thở của người kia.

Giết người đã trở thành kết cục đã định, đã trở thành sự thật không thể thay đổi.

“Sư…”

Anh ta muốn nói sư phụ cẩn thận, vừa mới phun ra một chữ thì liền nhìn thấy hai cái bóng vừa mới xong đang bay ra ngoài với tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc nãy.

Rầm rầm!

Thẳng cho đến khi hai tiếng nổ phát ra, mọi người nhìn hai cái hố bị đào ra trong lầu các, dường như mới hiểu lúc nãy có chuyện gì xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc