BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 448: ĐẾN TỪ NÔNG THÔN.

“Anh Sở, tiếp theo có chuyện gì cần em giúp anh nữa không?”

Cẩn thận đưa Sở Vĩnh Du đi vào trong, đương nhiên Liêu Thông Tâm sẽ không cho rằng hồi lúc nãy bị bảo vệ cản lại là xem như đã giúp Sở Vĩnh Du một chuyện.

Huống hồ gì đối với loại người như Sở Vĩnh Du anh ta cần phải ra tay trải đường, làm quen một chút, giúp đỡ? Có điều chỉ là phương thức biểu đạt cho lời nói mà thôi.

Nhân vật lớn mà tự ông cậu của anh ta phải ra chào đón sẽ còn cần sự trợ giúp của anh ta? Vậy thì thật sự quá buồn cười.

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Sở Vĩnh Du nói xong, Liêu Thông Tâm dừng bước, từ từ nhìn cửa thang máy đóng lại.

Anh ta tiếp xúc với rất nhiều người, mấy nhân vật lớn thích khiêm tốn giống như là Sở Vĩnh Du không phải là không có, cho nên anh ta biết làm như thế nào mới có thể để cho bọn họ không ghét, đó chính là phải có chừng mực.

“Cậu Liêu, người lúc nãy là ai vậy?”

Mấy nhân vật lớn hồi lúc nãy đưa Liêu Thông Tâm ra ngoài, lúc này mới dám xúm lại, có một người trong số đó xem như là quan hệ với Liêu Thông Tâm rất tốt, lúc này cũng cẩn thận mở miệng nói.

“Đây là người mà các người có tư cách hỏi à?”

Để lại một câu nói, Liêu Thông Tâm liền đi mất, mấy người khác cũng xấu hổ, chỉ có giám đốc Kempinski vội vàng chạy vào trong phòng quan sát. Sau khi xác định nơi Sở Vĩnh Du đi vào, ông ta lại vội vàng đi khỏi.

Nói đùa à? Người mà Liêu Thông Tâm muốn nịnh bợ, ông ta không thấy thì cũng sẽ không nói cái gì, nhưng mà nếu như đã thấy rồi thì ông ta phải đảm bảo sau khi đón vào rồi thì không thể xảy ra loại chuyện giống như nhân viên bảo vệ đã làm, nếu như để cho ông chủ biết được, chức vị giám đốc của ông ta không cần phải làm, trực tiếp cút đi ngay.

Lúc này, trong một căn phòng nào đó ở nhà hàng Kempinski, Hồ Hân Hân từ Tỉnh Thành đường xá xa xôi đến đây là một trong những người ngồi trong đó.

Theo lý mà nói, chắc chắn là lễ đính hôn phải rất vui vẻ, nhưng mà hiện tại sắc mặt của những người ở trong phòng dường như không tốt cho lắm.

“Sao vậy, cả đám vẫn không nói lời nào có đúng không hả, tôi nói là soát người, các người đều nghe không hiểu à?”

Chỉ có một người phụ nữ đang đứng đó, trên người mặc quần áo xa xỉ, thậm chí sợi dây chuyền mang ở trên cổ được khảm nạm kim cương chói sáng lóa mắt, chắc có lẽ là mấy kara.

Người phụ nữ đó khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt bình thường nhưng mà biểu cảm hay là ngữ khí đều cực kỳ cường thế.

Lúc này, cửa phòng được mở ra, từ quần áo có thể đoán được chắc có lẽ là đôi nam nữ nhân vật chính của buổi lễ đính hôn.

“Tiểu Á, nghe nói là cậu bị mất đồ?”

Người phụ nữ đứng ở đó gật đầu, sắc mặt rất khó coi.

“Đúng vậy, nếu như những vật khác thì cho dù có giá trị liên thành đi nữa, mấy tỷ đi nữa cũng không quan trọng, nhưng mà đây chính là miếng phật bài mà mấy hôm trước ba của tôi vừa mới cầu được từ chỗ một cao tăng, từng khai quang, tôi vẫn luôn đặt ở trong túi, kết quả là bây giờ lại mất rồi.”

Đôi nam nữ đi vào cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, trong phòng lại không có camera, điểm quan trọng là tất cả những người ngồi ở trong phòng này đều là bạn bè của hai người bọn họ, không thể đắc tội với bất cứ ai, hoài nghi ai là kẻ trộm thì đều không được.

“Được rồi được rồi, các người đừng có quan tâm nữa, vệ sĩ của tôi đã đến đây, lúc đó tôi đi vào trong nhà vệ sinh kiểm tra một chút, phật bài vẫn còn đang ở trong túi xách, đi ra thì lại không thấy tăm hơi đâu, lúc đó cũng không có người nào rời khỏi, vậy thì chắc chắn phật bài đang ở trong tay của một người nào đó, soát người là có thể biết rồi.”

Nói xong, người phụ nữ tên là Tiểu Á đột nhiên lại chỉ vào Hồ Hân Hân.

“Bắt đầu từ cô, đứng dậy đi.”

Hồ Hân Hân cười lạnh một tiếng, làm như là mình đã biết trước như vậy, căn bản không đứng dậy, cô ta nói thẳng.

“Tôi thấy chắc có lẽ là cô không cần lục soát ở trên người của người khác, bởi vì cô đã nhận định là tôi trộm phật bài của cô, có đúng không?”

Nói dứt lời, Tiểu Vũ là nhân vật chính lại vội vàng nói.

“Hân Hân, cậu đừng có nói như vậy mà, Tiểu Á chỉ làm những chuyện cần thiết mà thôi, cậu… cậu phối hợp một chút đi.”

Gật đầu, Hồ Hân Hân nhìn về phía người bạn tốt của mình, cũng chính là người phụ nữ mà mình đặc biệt đến Vân Kinh để tham gia lễ đính hôn.

“Tiểu Vũ, nói thật thì hai ba năm không gặp nhau, cậu làm cho tôi cảm thấy rất thất vọng. Được rồi, tôi có thể đồng ý lục soát người, nhưng mà tuyệt đối không phải là người đầu tiên.”

Đây là ranh giới cuối cùng của Hồ Hân Hân, trước đó trên bàn cơm cái cô Tiểu Á này đã bóng gió xem thường mình, hiện tại lại muốn lục soát cô ta đầu tiên, chỉ có đồ ngu mới có thể không nhận ra.

“Không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, lục soát thứ tự bao nhiêu thì có gì khác nhau chứ? Hay là trong lòng của cô có quỷ?”

Hai tay của Tiểu Á khoanh lại, Hồ Hân Hân chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh.

“Trên cả cái bàn này chỉ có tôi là người ngoài, chắc có lẽ cô bởi vì nguyên nhân này có đúng không, nhà tôi không giàu bằng nhà của cô nhưng mà tôi còn có tôn nghiêm. Vẫn là câu nói đó, tôi sẽ không phải là người đầu tiên bị lục soát, đây là ranh giới cuối cùng của tôi.”

Dường như là những người khác cũng rất e ngại Tiểu Á, cho nên không có người nào lên tiếng, cùng lúc đó, đương nhiên là trong lòng của bọn họ cũng không nguyện ý mình là người đầu tiên bị lục soát, đây chính là chuyện liên quan đến mặt mũi và tôn nghiêm, đương nhiên rất quan trọng.

“Ha ha, hình như là cô không đồng ý, nếu như cô đã không đồng ý, vậy thì đừng có trách tôi không cho Tiểu Vũ nhân vật nữ chính thể diện. Các người đi lên lục soát cho tôi, tất cả hậu quả cứ để tôi gánh chịu.”

Hai người áo đen đứng ở bên cạnh Tiểu Á gật gật đầu sau đó bước ra một bước, cửa phòng được mở ra, Sở Vĩnh Du kéo Thiên Uy đi vào, quả thật dọa nhiều người giật nảy.

“Hân Hân, cô không sao đó chứ?”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, Hồ Hân Hân thở phào một hơi, lúc nãy phật bài bị mất thì cô ta đã lập tức cầu cứu Sở Vĩnh Du rồi, bởi vì cô ta biết Tiểu Á sẽ nhằm vào cô ta, cuối cùng chuyện này cũng đã đến.

“Tôi không sao anh Sở.”

“Được rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi đi, sẽ kết thúc nhanh thôi.”

Hồ Hân Hân không quen ở Vân Kinh, mối quan hệ của nhà cô ta cũng không có khả năng kéo dài đến đây, nói một câu khó nghe, cho dù có kéo dài đến đây thì đối với rắn đầu đàn như Tiểu Á mà nói cũng không có ý nghĩa và tác dụng gì hết.

“Anh là ai, cút ra ngoài đi!”

Tiểu Á vốn đã rất tức giận bởi vì Hồ Hân Hân dám chống đối và từ chối, lại nhìn thấy Sở Vĩnh Du là do Hồ Hân Hân gọi đến đây, làm sao mà cô ta có sắc mặt tốt được chứ.

“Lúc nãy phật bài của cô để ở đâu?”

Sở Vĩnh Du lại không thèm nhìn, hỏi xong thì Hồ Hân Hân chỉ rồi nói.

“Đặt ở trong cái túi xách đó đó.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi về phía cái giá treo túi xách, Tiểu Á tức giận không thôi.

“Lôi anh ta ra ngoài cho tôi, có vẻ như là người cùng một loại với Hồ Hân Hân, đến từ nông thôn, một chút quy cũ cũng không hiểu.”

Hai người vệ sĩ tuân lệnh nhanh chân bước về phía Sở Vĩnh Du.

Gừ!

Thiên Uy gầm thét lên một tiếng, hai người bị dọa đứng nguyên tại chỗ.

Dù sao thì Thiên Uy cũng đã từng ra chiến trường, cũng đã cắn chết không ít kẻ thù, trên người cũng tích lũy được một luồng sát khí không nhỏ. Vừa mới kêu lên một tiếng, nếu như là những người bình thường thì tuyệt đối trực tiếp tục xụi lơ trên mặt đất, hai người này lại là vệ sĩ võ giả nhị phẩm, xuất hiện tình huống như vậy cũng là bình thường thôi.

Cả đám người bị cảnh tượng này làm cho ngơ ngác, Sở Vĩnh Du đã lấy cái túi xách đặt ở chóp mũi của Thiên Uy.

“Thiên Uy, phát huy tác dụng của mày đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc