BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 436: NHÓM NĂM NGƯỜI

Tứ đại thủ hộ đều có chút hưng phấn, từ sau khi xuất ngũ, Sở Vĩnh Du chưa bao giờ làm phiền các anh em, bởi vì mỗi người đều có cuộc sống riêng, không muốn làm phiền.

Luyện ngục chi sư là tên của những người anh em đã xuất ngũ cùng Sở Vĩnh Du ở Bắc Vực, là Hổ Lang Chi Sư chân chính, gồm các võ giả tạo thành, kỹ thuật bắn hay các mặt khác đều xuất sắc.

Mà lần này, phải tập kết do cao ốc sập.

“Tường Vi, đuổi hết truyền thông và người vây xem đi.”

Tường Vi gật đầu.

“Vâng thưa anh Sở, trụ sở đội điều tra sự cố đặc biệt cũng đã cử một nhóm tới, chắc là cũng sắp đến rồi.”

Sở Vĩnh Du nhíu mày, thấp giọng nói.

“Không cần, bọn họ chẳng giúp được gì.”

Việc cấp bách lúc này, trừ việc tập kết luyện ngục chi sư ra thì còn phải tìm chuyên gia uy tín nhất trong lĩnh vực này đích thân đến đo đạc, chỉ mong tìm ra một chút dấu vết.

Nếu kết quả cuối cùng vẫn là tự bản thân cao ốc có vấn đề mà sập, vậy thì hết cách xoay chuyển.

Vân Kinh, mấy người Bạch Trảm Hòa ngồi trong phòng khách, tâm trạng ai cũng rất tốt.

“Ba, bản lĩnh của Sở Vĩnh Du này không nhỏ, thế mà có khiến trụ sở đội điều tra sự cố đặc biệt hạ lệnh toàn quyền tiếp nhận.”

Bạch Thanh nói xong, Bạch Trảm Hòa cười khoát tay.

“Không sao, chuyện lớn như vậy, ai ra tay cũng không thể ngăn được truyền thông đưa tin, ngăn được dư luận, ha ha, thời gian có ba ngày thôi, gấp như vậy, Sở Vĩnh Du có thể làm được gì, huống hồ, chuyện lần này đã được chuẩn bị rất kỹ càng, sẽ không có chuyện gì đâu, vợ Sở Vĩnh Du chỉ có thể ngồi tù thôi.”

Nói đến đây, trong mắt Bạch Trảm Hòa đầy u ám.

“Bước tiếp theo là xử lý con gái nó, tôi muốn cho Sở Vĩnh Du và mọi người trong thiên hạ biết hậu quả của việc dám có ý đồ với nhà họ Bạch tôi, cho dù anh có là thần thánh phương nào đi nữa.”

Cũng trong buổi họp mặt, trong gia tộc Nam Cung, Nam Cung Lâm, Trương Thanh Lệ và Nam Cung Vô Phong cũng đang ngồi trong phòng khách, theo dõi hướng đi của Sở Vĩnh Du bất cứ lúc nào, tất nhiên họ cũng đã biết trước chuyện này.

“Ba, ba thấy chuyện này là chất lượng bản thân công trình có vấn đề, hay là có người âm thầm ra tay?”

Vẻ mặt Nam Cung Lâm bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn, đương nhiên đây cũng là trước mặt Nam Cung Vô Phong, anh ta cũng không dám thể hiện điều gì, thật ra trong lòng anh ta đang vui lắm.

Sở Vĩnh Du ơi Sở Vĩnh Du, tao xem lần này mày sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này thế nào? Nếu vợ mày phải ngồi tù thật, mày làm chồng chắc sẽ buồn lắm đây.

Trương Thanh Lệ ngồi bên kia cúi đầu xem điện thoại, có lẽ chỉ có mình bà ta biết 80% chuyện này là do nhà họ Bạch gây ra, chỉ có thể nói là nước cờ giá họa lúc trước của mình là đúng, sự coi trọng của Bạch Trảm Hòa với đồ của lão tổ tông quá điên cuồng, hiện giờ có vẻ như đã chứng thực được câu nói này.

Dường như Nam Cung Vô Phong nghĩ ra cái gì, không trả lời câu hỏi của Nam Cung Lâm, vài phút sau, ông ta đột ngột lấy điện thoại di động ra, bấm một cuộc gọi.

“Vĩnh Du, cần giúp gì không?”

Chỉ một câu này, Nam Cung Lâm đã vô thức siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng thì vào lúc quan trọng anh ta vẫn kìm lại được.

Ba lại chủ động giúp đỡ Sở Vĩnh Du, đây là một loại lạc quan trá hình sao?

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Lời lẽ rất ngắn gọn, cúp điện thoại, Nam Cung Vô Phong đứng dậy đi vào phòng sách, từ đầu tới đuôi, trừ cuộc gọi kia ra thì hoàn toàn đồng tâm nhất trí với người nhà.

Tỉnh Thành, Sở Vĩnh Du cúp điện thoại, nhìn Văn Khả Hân bên cạnh.

Đúng vậy, mấy phút trước Văn Khả Hân đột nhiên giằng co với chú Cửu, nhưng không chỉ có hai người bọn họ, phía sau còn có năm người nữa, nam nữ già trẻ đều có.

“Thế nào Sở Vĩnh Du? Anh chỉ cần nợ tôi một ân huệ, từ lúc biết tin đến tức tốc chạy đến Tỉnh Thành, tập kết những người này, cho dù là Văn Khả Hân tôi cũng phải dùng không ít quan hệ đâu đấy.”

Sở Vĩnh Du nhìn thoáng qua năm người đứng bên kia, bất kể tuổi tác hay ngoại hình, ánh mắt người nào cũng toát lên vẻ tự tin vô cùng.

“Được! Coi như tôi Sở Vĩnh Du nợ cô một ân huệ.”

Nhận được câu trả lời, Văn Khả Hân nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ, nhưng chú Cửu bên cạnh vẫn có chút khó hiểu, cô chủ không nói dối, năm người phía sau đều là những nhân tài có uy tín hàng đầu trong các lĩnh vực khác nhau của nước R, tìm được toàn bộ trong thời gian ngắn như vậy đúng là phải dùng rất nhiều quan hệ.

Nhưng tất cả chỉ cần một ân huệ của Sở Vĩnh Du, ông ta không hiểu được, tuy rằng Sở Vĩnh Du có thể đánh bại cậu ba, chứng minh giá trị vũ lực của anh ta rất cao, nhưng như vậy cũng không đủ, không biết rốt cuộc trong lòng cô chủ nghĩ gì.

Búng tay một cái, Văn Khả Hân hô.

“Mọi người! Khởi công thôi.”

Năm người gật đầu, lần lượt đi vào trong một cái lều lớn đã được dựng lên cách đó không xa.

Trong đó một ông già mặc áo Tôn Trung Sơn mở miệng nói.

“Cậu Sở, bao lâu nữa mới đào được cột chịu lực ở tầng một ra?”

Sở Vĩnh Du chưa kịp đáp lời, Văn Khả Hân đã nói.

“Lâm Sơn, chuyên gia nổ mìn uy tín nhất của nước R.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du nói.

“Trước khi mặt trời lặn.”

Lời này khiến Lâm Sơn rất kinh ngạc, phải biết rằng, đây chính là tòa nhà hai mươi tầng đã sụp đổ toàn bộ, tất cả vật che phủ bên trên đều phải được dỡ đi hết, cho dù là dùng máy móc áng chừng nhanh nhất cũng phải đến ngày mai.

Nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, đến đây rồi, chỉ cần làm tốt chuyện trong phạm vi trách nhiệm của mình là được.

“Ha ha, trước đó để cho tôi khởi động mấy cái đã, ít nhất xem có người nào khả nghi không.”

Một thanh niên trong nhóm năm người nói, hoạt động cánh tay rồi bật chiếc máy tính có hình dáng kỳ lạ mà anh ta luôn cầm trên tay lên.

“Vũ, hacker thiên tài, có thể xếp top 3 thế giới.”

Văn Khả Hân giới thiệu, Sở Vĩnh Du nhíu mày, sập nhà thì tìm hacker làm gì?

“Được rồi, hệ thống giám sát đã bị xâm nhập, nhìn kỹ nhé.”

Tương tự, Mã Trạch cũng khó hiểu, nói thẳng.

“Chúng tôi đã kiểm tra camera rồi, không có nhân viên nào khả nghi.”

Chàng trai trẻ tên Vũ cử động ngón tay, cắn một cây tăm trong miệng.

“No no no! Các người là xem camera, tôi là điều tra, không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau.”

Sở Vĩnh Du cũng đi qua, nếu camera bị phá hủy thì chắc chắn là do con người làm, nhưng tất cả đều bình thường, có vẻ thực sự cho thấy chất lượng công trình có vấn đề, tự sụp đổ.

“Sở Vĩnh Du, thả lỏng đi, anh sẽ biết ngay thôi, nợ ân huệ của tôi không uổng công đâu.”

Không trả lời Văn Khả Hân, Sở Vĩnh Du nhìn Vũ, màn hình giám sát đang phát với tốc độ cực nhanh, có mấy vòng tròn nhỏ màu đỏ xuất hiện rồi biến mất, vô cùng kỳ lạ, không biết rốt cuộc là đang làm gì.

Không chỉ là anh nhìn không hiểu, những người khác cũng không nhìn ra nguyên nhân.

Đột nhiên, Vũ gõ bàn phím, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Tèn ten! Tìm được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc