BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 468: ĐỪNG HẠ THỦ LƯU TÌNH NỮA.

Sở Vĩnh Du chậm rãi nhắm mắt lại, đi vào một trạng thái cực kỳ thần diệu.

Người nhà họ Bạch không biết gì, nhưng khi Sâm Mộc nghe thấy Sở Vĩnh Du sắp làm gì, sự kinh ngạc khi nãy cũng từ từ biến mất, bật cười lắc đầu.

“Sở Vĩnh Du, võ giả đột phá bất kỳ đại cảnh giới nào, cũng đều là một quá trình phức tạp, năm đó lão phu đột phá đến võ vương, dùng đúng đúng bảy ngày tám tiếng 43 phút, khoan hẵng nói đến việc cậu rốt cuộc có năng lực để đột phá ngay bây giờ không, chỉ tính thời gian, thì tuyệt đối không thể.”

Lời của Sâm Mộc vừa dứt, người nhà họ Bạch cuối cùng cũng hiểu rồi, Sở Vĩnh Du vậy mà lại muốn lâm trận đột phá! Ngay lập tức mấy tiểu bối liền cười ra thành tiếng.

“Ha ha! Sở Vĩnh Du, cậu đúng là nằm mơ ban ngày, quá ngông cuồng tự đại rồi.”

“Có phải cậu biết không có đường lên trời, không có đường vào đất rồi, nên muốn tự đạo diễn một vở kịch hài cho bọn tôi xem không.”

“Buồn cười, thật là buồn cười.”

Vẻ mặt Bạch Trảm Hòa cũng mang theo ý cười, nhẹ giọng lên tiếng.

“Sở Vĩnh Du, vẫn là câu nói đó, nếu bây giờ cậu cầu xin tha, tôi có thể xin tiền bối Sâm Mộc giữ lại một cái xác toàn vẹn cho cậu, nếu không, hừ! Vậy đừng trách quan tài cậu trống không.”

Sở Vĩnh Du lúc này, căn bản không có nghe mấy lời mỉa mai này, mà cả người đã vào một trạng thái không linh.

Rất đột nhiên, gió, như ngừng rồi, những tiếng động đáng lẽ nên vang lên trong không khí, dường như cũng biến mất.

Biểu cảm của Sâm Mộc đột nhiên thay đổi, nghiêm túc cảm nhận một hồi, miệng khẽ há ra.

“Đây…đây là… sao có thể!”

Ngay sau đó, Sâm Mộc ra tay, hai tay của ông ta đột nhiên không ngừng đánh vào không trung, đây là sự công kích của võ vương, quả thực giống như một đoàn xe tăng đang bắn súng vậy, cùng đủ loại tiếng nổ nhức tai.

Điều đáng sợ hơn nữa là tại vị trí của Sở Vĩnh Du, một hỗn hợp nhiều loại đất khác nhau lại bị nổ tung lên trời, mặt đất tiếp tục bị mổ xẻ.

“Tiền bối cũng là một kẻ tàn nhẫn, một giây trước ta còn cảm thấy rất thân thiện với Sở Vĩnh Du, vậy mà ngay sau đó lại đột nhiên ra tay nặng như vậy, quả đúng là một ‘lão tiền bối!”

Nhìn thấy cảnh tượng đột ngột như vậy, Bạch Thanh cảm thán, đòn tấn công của Sâm Mộc quả thực quá bất ngờ.

“Ha ha, như vậy không tốt sao? Không lẽ mày muốn tên Sở Vĩnh Du đó đứng yên ở đó tiếp tục giả vờ giả vịt trước mặt nhà họ Bạch chúng ta?”

Bạch Trảm Hòa khinh thường mà nói một câu, sau đó xua xua tay.

“Chuẩn bị thông báo cho những người bên cứ điểm bí mật rằng chuyện này đã được giải quyết. Sau khi tin tức được lan truyền hoàn toàn vào lúc mặt trời mọc ngày mai, tôi muốn coi thử mấy người chuẩn bị ‘chia một chén canh’ kia sẽ kinh ngạc đến mức nào! Bắt đầu từ ngày mai, địa vị nhà họ Bạch chúng ta ít nhất có thể vọt lên mấy bậc trong toàn bộ danh sách xếp hạng của cả nước R, có thể sẽ đạt đến cùng đẳng cấp với gia tộc Thượng Quan.”

Nghe được những lời này, người nhà họ Bạch cũng bắt đầu mong chờ, dù sao trong mắt bọn họ lúc này, tuy rằng Sâm Mộc đã ngừng công kích, nhưng Sở Vĩnh Du nhất định sẽ bị nổ tung đến ngay cả bã cũng không tìm được.

Đây là đòn tấn công của võ vương, cứ mỗi một quyền đánh xuống, có lẽ có thể san phẳng cả một cỗ xe tăng, chứ đừng nói đến một thân phàm trần như Sở Vĩnh Du.

“Đáng tiếc rồi.”

Nhìn bụi bay lên trước mặt, Sâm Mộc có thể mang máng nhìn thấy lại có thêm một cảnh tượng hố sâu, lại lần nữa lắc đầu.

“Haiz, vốn tưởng rằng mượn lần này có thể đi dạo trong thành phố lớn một chuyến, không ngờ tên nhóc này lại là đệ tử của Phong Thánh Vô Phong Tử, đành phải tìm một nơi để nấp thôi.”

Gần như ngay khi Sâm Mộc vừa đi tới mép hố sâu, Bạch Thanh đột nhiên đưa tay phải chỉ ra, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được, kinh hoảng kêu lên.

“Cậu ta.. cậu ta vẫn còn sống!”

Hửm? Sâm Mộc cau mày, chậm rãi quay lại, quả nhiên nhìn thấy ở nơi bụi bặm đã lắng xuống đó, gần như là ở tâm của hố sâu thứ 2, Sở Vĩnh Du vẫn nguyên vẹn đứng đó, mắt vẫn nhắm nghiền, hệt như đang ngủ.

“Làm sao có thể!”

Sâm Mộc điên rồi, mỗi một võ giả vào lúc đột phá lên một đại cảnh giới là lúc yếu nhất, bất kỳ kẻ thù nào đều muốn tìm cơ hội này để ra tay, đây cũng là tại sao khi mỗi võ giả đột phá đều sẽ luôn tìm những nơi cực kỳ bí mật, hoặc là người thân phải canh ở xung quanh.

Vừa rồi, khi Sâm Mộc nhận ra Sở Vĩnh Du đang thực sự đột phá, tuy rằng trong lòng kinh hãi, nhưng ông ta cũng không hề do dự mà ra tay rồi.

Cảnh giới của tiên thiên võ giả, cộng thêm chiêu Tuý Thiên kia, đều sở hữu loại uy thế có thể khiến tay phải của ông ta run lên, nếu như Sở Vĩnh Du đột phá đến võ vương, vậy thì sức chiến đấu quả thực sẽ không thể tưởng tượng nổi, cho dù trước đây Sâm Mộc có ôn hoà thế nào, thì cũng không thể tự đào hố cho mình được.

Nhưng hiện tại là tình hình gì vậy, ông ta liên tục tung ra mười mấy quyền, đó là sự công kích của võ vương đó, Sở Vĩnh Du vậy mà lại bình an vô sự? Không, phải nói là hoàn toàn không bị tổn thương.

Đột nhiên, một truyền thuyết mà sư phụ của ông ta đã kể trước đó xuất hiện trong tâm trí của Sâm Mộc.

“Sách cổ ghi lại rằng vào thời nhà Đường, từng có một võ giả tài giỏi đến mức trời xanh cũng phải ghen tị, ông ta cũng là người đầu tiên chuyển hóa 100% nội lực của cơ thể thành tiên thiên chi khí, khi ông ta đột phá từ tiên thiên võ giả lên võ vương, cũng chỉ dùng có vài phút mà thôi. Điều đáng sợ hơn nữa là sự đột phá của người đó được cưỡng ép đột phá ngay lúc chiến đấu, lúc đó mười mấy tiên thiên võ giả vây công ông ta là những tuyệt thế cao thủ, mà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta đột phá đến võ vương.”

Vẫn còn nhớ, Sâm Mộc lúc đó còn trẻ, đã từng tò mò hỏi.

“Tại sao? Sư phụ, không phải người nói võ giả đột phá đại cảnh giới là lúc nguy hiểm nhất sao? Làm sao ông ta dám lâm trận đột phá chứ?

Lời của sư phụ lúc này khiến cho nhãn cầu của Sâm Mộc khẽ run lên.

“Không ai biết lý do, có lẽ là không ai có 100% tiên thiên chi khí cả, khi đột phá, ông ta như có một hộ vệ sức mạnh vô hình, bất cứ đòn tấn công nào cũng không thể làm ông ta bị thương.”

Nhưng bây giờ, tình huống của Sở Vĩnh Du cũng giống như vậy.

Lắc lắc đầu, Sâm Mộc loạng choạng lui về phía sau hai bước, đã thất thanh rồi.

“Không, không! Không đâu, làm sao tôi lại có thể gặp được người có thể chuyển hóa toàn bộ nội lực thành tiên thiên chi khí chứ, thật không thể.”

Biểu hiện quái đản của Sâm Mộc khiến nhà họ Bạch ngơ ngác, mặc dù Sở Vĩnh Du vẫn sống sót sau trận tấn công ác liệt vừa rồi là rất hiếm gặp, nhưng cũng không đến mức phải vậy chứ.

“Sâm Mộc tiền bối, xin ngài đừng hạ thủ lưu tình nữa mà giết Sở Vĩnh Du nhanh lên đi.”

Bạch Thanh nói xong, Bạch Trảm Hòa cũng nói theo.

“Tiền bối, tôi biết ngài khoan hồng độ lượng, yêu thích nhân tài, nhưng hiện tại quả thực không phải lúc, vẫn xin đừng cho cậu ta thêm cơ hội nữa.”

Giờ phút này, Sâm Mộc thật muốn gào lên thật lớn, tôi hạ thủ lưu tình cái em gái các người. . . Nếu thực sự giống như những gì mình đoán, thì. . thì rắc rối lớn rồi.

Cũng chính vào lúc này, hai mắt Sở Vĩnh Du chậm rãi mở ra, khí tức trên toàn bộ cơ thể lúc này dường như đã biến mất hết rồi.

Sau khi nếm trải kỹ hơn, khóe miệng Sở Vĩnh Du khẽ nhếch, nhìn về phía Sâm Mộc nói.

“Sâm Mộc, đây là võ vương sao? Ha ha, rất thoải mái.”

Bình luận

Truyện đang đọc