BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 689

“Tôi biết rồi, cô dẫn Bao Khánh Phong đến nhà họ Tân hội họp với tôi, tôi có dự cảm rằng Tân Tằng biết vài tin tức về hung thủ.”

Nhà họ Tân đã từng rất huy hoàng, chiếm cứ cả một khu trang viên cực kỳ rộng lớn, giờ phút này lại thê lương vô cùng, dường như cũng không thể nghe được tiếng côn trùng hay chim hót nữa rồi.

Cánh cổng lớn mở rộng, vết máu đông lại trên đồng cỏ không ai lau như muốn nói lên điều gì đó.

Tại cửa lớn của căn biệt thự, Tân Tằng ngồi trên ghế, khuôn mặt tràn ngập đau lòng xen nỗi chán chường.

Xe thể thao Mercedes Benz chạy băng băng mà đến cũng không khiến cho Tân Tằng chú ý.

“Tân Tằng.”

Cho đến khi giọng nói của Sở Vĩnh Du vang lên, Tân Tằng mới chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy người mình mong chờ đã đến.

Bộp bộp!

Tân Tằng chạy được vài bước đã té ngã trên mặt đất, nước mắt thi nhau chảy xuống.

“Anh rể! Xin anh! Em xin anh hãy báo thù cho gia đình em, em van anh!”

Bộp bộp bộp!

Tân Tằng dập đầu điên cuồng.

Tuy là trên danh nghĩa, anh ta đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tân nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là người làm cha làm mẹ đã nuôi dưỡng anh ta, cùng với những người thân khác, sao anh ta lại không đau lòng được.

Đỡ Tân Tằng đứng lên, Sở Vĩnh Du nói.

“Chuyện của em, anh có thể mặc kệ được sao? Có phải em biết được chút tin tức gì của hung thủ không?”

Tân Tằng sờ vết máu trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đúng vậy! Tên hắn ta là Ma Tôn!”

Ma Tôn?

Nghe được lời Tân Tằng nói, sắc mặt của Sở Vĩnh Du lập tức trở nên nặng nề, một sự áy náy vô hạn kéo đến, trực giác nói cho anh biết, chuyện này có liên quan đến anh.

Quả nhiên, Tân Tằng lấy điện thoại di động ra.

“Cùng ngày gia tộc bị diệt môn, em nhận được một bưu kiện, người gửi tên là Ma Tôn, anh rể xem đi.”

Cầm lấy điện thoại, Sở Vĩnh Du nhíu mày càng chặt hơn.

“Nói với Sở Vĩnh Du, vì ước định mười tám ngày, không có cách nào giết hắn nên ta phải tìm cho mình một chút chuyện để làm, cứ coi như phạm vào quy tắc giết người của ta, cả nhà họ Tân, coi như là có thể làm giảm bớt sự nhàm chán.”

Lời nói đơn giản như thế, lý do giết người không tài nào tưởng tượng nổi, cả nhà họ Tân, từ trên xuống dưới mấy chục người, toàn bộ đều chết hết cả rồi.

Giờ khác này, lửa giận trong lòng Sở Vĩnh Du bắt đầu bùng lên, quả nhiên là vậy, nguyên nhân đúng là vì anh, nếu không thì sẽ không chọn nhà họ Tân.

“Anh rể, anh thật sự quen tên Ma Tôn này sao?”

Tân Tằng nói, nắm chặt hai đấm, anh ta chỉ hận sức lực mình kém cỏi, không cách nào báo thù cho ba mẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc