BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 939

“Tôi chỉ thỉnh thoảng cảm thấy hứng thú thì mới có thể dạy bảo cho người khác một chút, làm sao có thể ngày nào cũng làm loại chuyện này được chứ, xời! Tôi nói chứ cậu xong chưa hả, rốt cuộc là có muốn được tôi dậy không? Không muốn thì cậu nhận thua đi, tôi đi tìm người khác, đừng có làm chậm trễ thời gian của tôi, tính tình tôi coi như dễ nói chuyện rồi đó.”

Đúng thật là rất dễ nói chuyện, giống như là võ giả cấp bậc càng cao càng có sự kiêu ngạo riêng của mình, ai nấy cũng sẽ bộc lộ bản thân, bao gồm cả Sở Vĩnh Du cũng vậy, có điều khiêm tốn một chút tương đối tốt hơn.

“Anh rất thú vị, anh có thể dùng thời gian của mình để chỉ bảo cho người khác, bản thân không phải là một người tự ngạo, tôi đồng ý chỉ đạo cho anh một giờ.”

Lúc này, Tinh Hà có một loại cảm giác sống lâu gặp nhiều, bởi vì câu nói này của Sở Vĩnh Du đã không thể dùng từ cuồng vọng dễ hình dung, chỉ là một cách đấu gia cấp ba mà lại có thể không biết xấu hổ nói ra cái câu chỉ dạy thuật cận chiến tổng hợp toàn dân cho cách đấu sư cấp chín đỉnh phong như anh ta, đúng là… đã không còn từ nào để hình dung.

“Được lắm, ngày hôm nay xui xẻo thật chứ, gặp phải một tên bị bệnh thần kinh. Thôi bỏ đi, nhanh chóng kết thúc.”

Âm thanh bắt đầu vang lên từ lâu, cho nên tay phải của Tinh Hà cuộn lại thành quyền đánh ra ngoài, cách đấu sư cấp chín giống như võ giả cấp chín, kình khí cũng có thể bắn ra ngoài.

Sở Vĩnh Du di chuyển qua bên cạnh một chút, gần như là cố gắng né tránh cú đánh của Tinh Hà.

Thấy như vậy, ánh mắt Tinh Hà kinh ngạc một chút.

“Hừ! Xem ra cậu cũng không phải là chỉ biết nói khoác, có vẻ như là trong hiện thực cậu cũng là một võ giả, người như cậu tôi đã gặp nhiều lắm rồi, thích vào truyền nhân của rồng giả ngầu, còn xem thường thuật cận chiến tổng hợp toàn dân. Tôi có thể nói cho anh nghe một cách chính xác, chỉ cần không phải là Tiên Thiên võ giả thì khả năng bị tôi đánh bại ít nhất cũng phải bảy tám mươi phần trăm.”

Nói dứt lời, Tinh Hà cũng là một người nóng tính, lập tức vọt về phía Sở Vĩnh Du.

“Đến đây, xem xem anh ẩn giấu bao nhiêu lại có thể để cho tôi xuất ra thực lực mạnh đến cỡ nào để chống lại kẻ thù.”

Mỉm cười, ánh sáng trong mắt Sở Vĩnh Du lóe lên, chỉ là một ánh mắt như thế này, Tinh Hà đột nhiên dừng bước lại, bay ngược về phía sau rồi đáp xuống đất.

Ánh mắt này…

Đang suy nghĩ, khí thế quanh người Tinh Hà cũng đã thay đổi, cứ nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Du như thế.

“Anh thật sự không đơn giản.”

Sự thay đổi đột ngột làm nụ cười của Sở Vĩnh Du sâu sắc hơn mấy phần.

“Không tồi đó, thiên phú võ đạo của anh chính là cao nhất mà tôi đã từng gặp, mặc kệ ý thức hay là các phương diện khác thật sự không tồi, khiến cho tôi có tâm tư muốn thu làm đồ đệ.”

Chỉ võn vẹn ánh mắt, thế mà Tinh Hà lại cảm thấy Sở Vĩnh Du không đơn giản, đây được xem như là một thiên phú bẩm sinh của con người, không phải dựa vào rèn luyện mà có được.

Bộp!

Đúng lúc này trên khán đài xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ, nam thì tuấn mỹ, nữ lại xinh đẹp.

“Cách đấu gia cấp ba á? Ghét ghê, Tinh Hà lại bắt đầu chỉ đạo người ta rồi hả, tôi cho rằng có thể gặp phải một người khó chơi để chúng ta nhìn kỹ một chút, đi thôi nào.”

Người phụ nữ vừa mới nói xong, người đàn ông ở bên cạnh lại cau mày.

“Chờ đã, cô không cảm nhận được là trạng thái hiện tại của Tinh Hà không bình thường à?”

Bình luận

Truyện đang đọc