BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Bí thuật thiên cơ?” Diệp Phàm không hiểu lắm.

“Làm sao ông biết được bí thuật thiên cơ?”

Lúc này Cổ Tam Thông nhìn về phía Viên Thiên Giám rồi lạnh lùng hỏi. “Ông thế mà lại biết về bí thuật thiên cơ?”

Viên Thiên Giám liếc nhìn Cổ Tam Thông, nói: “Ông có phải là Cổ Tam Thông - minh chủ Võ Minh?”

“Đúng vậy, ông lấy bí thuật thiên cơ ở đâu?” Cổ Tam Thông hỏi lại.

Nhưng ánh mắt của Viên Thiên Giám không ngừng lóe lên, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và Cổ Tam Thông, sau đó không nói một lời liền đứng dậy bỏ chạy!

“Ông nghĩ rằng mình có thể chạy thoát sao?”

Giọng nói lạnh lo và tàn nhẫn của Diệp Phàm vang vọng bên tai của Viên Thiên Giám.

Viên Thiên Giám còn chưa kịp phản ứng, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt ông ta, rồi đấm mạnh vào ngực khiến cơ thể ông ta nằm bẹp dưới mặt đất, sau lưng tạo thành một cái hố lớn.

Phồng phập phồng phập!!!

Viên Thiên Giám năm trong cái hố đó, không ngừng phun ra máu, lồng ngực như muốn gấy vụn, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Phàm, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể.

Soạt!


Diệp Phàm vung kiếm chém đứt đầu Viên Thiên Giám.

Lúc này, Diệp Phàm cầm cái đầu của ông ta lên, nhìn về phía quân lính Thiết

Giáp Đen, lạnh lùng quát: “Viên Thiên Giám đã chết, các người còn muốn tiếp tục nối giáo cho giặc sao?”

“Bỏ vũ khí xuống ngay lập tức, tôi có thể tha mạng cho các người!” Diệp Phàm uy nghiêm nói.

Những binh lính của Thiết Giáp Đen nhìn thấy đầu của Viên Thiên Giám, vẻ mặt liền thay đổi, cuối cùng đều bỏ vũ khí xuống.

Sau đó, Diệp Phàm ném đầu Viên Thiên Giám xuống đất rồi nhìn quốc chủ của Long Quốc: “Bệ hạ không sao chứ?”

“Cảm ơn Diệp công tử. Long Quốc có được một vị Hộ Quốc Thần Tướng như cậu, quả thật là may mắn!” Quốc chủ Long Quốc nhìn Diệp Phàm rồi cảm thán.

Rầm rập!!!

Lúc này, có tiếng bước chân từ xa truyền tới.

Đám người Diệp Phàm nhìn qua thì thấy một nhóm người chợt xuất hiện ở đây, đứng đầu là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền, mặc áo choàng màu vàng kim, đôi mắt tỏa ra hào quang sáng lấp lánh, khiến người khác

không dám nhìn thẳng vào nó!

Trên người đàn ông này tràn ngập một uy thế cực kỳ mạnh mẽ, khiến mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy ngạt thở!


“Tộc trưởng Long?”

Quốc chủ Long Quốc ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên này. “Tộc trưởng thực sự đến đây sao?”

Long Chiến Thiên cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên này.

Người này chính là Long Đào - tộc trưởng nhà họ Long gia tộc Hộ Long ở Long quốc!

“Tộc trưởng Long, sao ông lại đến đây?” Quốc chủ Long Quốc hỏi Long Đào.

Long Đào không đáp lại câu hỏi của quốc chủ, mà là lại nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói: “Cậu đã tiến vào bên trong Long Mạch rồi

“Không sai!” Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng đáp.

“Cậu đã lấy được thứ gì ở trong Long Mạch?” Long Đào hỏi thẳng. “Việc này có liên quan gì đến ông?” Diệp Phàm bĩu môi.

“Mau giao tất cả những thứ cậu lấy được ra đây!”

Lúc này, Long Đào hống hách quát lên.

Sắc mặt Diệp Phàm càng trở nên lạnh lẽo, liếc nhìn đối phương: “Muốn tôi giao hết đồ ra sao? Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc tôi có thể quyết định sự sống chết của cậu!” Long Đào nhàn nhạt nói.

“Tộc trưởng, chuyện này...”

“Câm miệng!”

Lúc này Long Chiến Thiên đi tới trước mặt Long Đào, vừa định mở miệng thì đã bị ông ta mắng.

“Mau giao tất cả những gì cậu lấy được trong Long Mạch ra đây!”


Bình luận

Truyện đang đọc