BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Ngay lúc tông chủ của Vạn Kiếm Tông thi triển Vạn Kiếm Quy Tông Dục để giết Diệp Phàm, thì chợt có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đường đường là cường giả Kim Đan Cảnh lại có thể ra tay tàn nhẫn với một tiểu bối như vậy, ông không thấy xấu hổ sao?"

Soạt!

Đi theo giọng nói này là một bàn tay khổng lồ từ trong hư không giáng xuống, chứa đựng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp rồi lập tức đập nát thanh kiếm thành từng mảnh.

Keng!

Khi kiếm bị phá hủy, thân thể Cát Vạn Sơn khẽ run rẩy, lùi lại về sau vài bước, hộc ra một ngụm máu. Lúc này ông ta phát hiện một người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt Diệp Phàm, bàn tay vừa rồi cũng chính là của người đàn ông này.

"Viên Phong, tại sao ông lại ở đây? Ông có ý gì?" Cát Vạn Sơn nhìn người đàn ông rồi hét lên giận dữ.

Những người khác đều kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, ông chính là Viên Phong - thành chủ thành Thiên Vẫn.

Thành Thiên Vẫn là thành trì chỉ đứng sau thành Côn Lôn trong tiểu thế giới, với tư cách là thành chủ thành Thiên Vẫn, thực lực của Viên Phong đương nhiên không hề đơn giản.

Chỉ là không ai nghĩ rằng thực lực của ông lại mạnh như vậy, một chưởng có thể phá giải tuyệt kỹ của tông chủ Vạn Kiếm Tông, chứng tỏ thực lực ít nhất cũng phải là Kim Đan Cảnh.

Điều quan trọng nhất là tại sao Viên Phong lại đắc tội với tông chủ Vạn Kiếm Tông để giúp đỡ Diệp Phàm?

Tuy rằng thành Thiên Vẫn hùng mạnh nhưng vẫn kém xa thế lực chúa tể của Vạn Kiếm Tông, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình hay sao?

Lúc này hơi thở của Diệp Phàm rối loạn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn châm châm vào Viên Phong, không biết hẳn đang nghĩ gì.


“Cát Vạn Sơn, ông còn hỏi tôi có ý gì à, đường đường là một tông chủ lại ra tay với một tiểu bối, ông không thấy xấu hổ sao?” Viên Phong lạnh lùng.

Soạt!

Sắc mặt Cát Vạn Sơn tối sầm lại, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào Viên Phong: “Bổn tông chủ ra tay với ai, từ khi nào đến lượt ông can thiệp vào vậy? Nhưng ông cũng đã khiến bổn tông chủ được mở rộng tầm mắt. Không ngờ ông cũng là một cường giả Kim Đan Cảnh, che giấu tốt thật đấy!”

“Khó trách Vạn Kiếm Tông các người đều phải luyện kiếm, hóa ra đều hèn hạ như vậy!” Viên Phong hừ lạnh một tiếng.

“Muốn chết!"

Nghe thấy lời mỉa mai của Viên Phong, Cát Vạn Sơn rất tức giận, ông ta liền vung tay, tất cả kiếm trong tay thành viên của Vạn Kiếm Tông đều được rút ra khỏi vỏ, dưới sự điều khiển của ông ta, những thanh kiếm nhanh chóng lao thẳng về phía Viên Phong.

Bùm!!!!

Viên Phong liền đấm một cú, những thanh kiếm liền gãy nát.

Đùng đùng đùng đùng!!!

Trong nháy mắt hai người đã lao vào tấn công đối phương, sức mạnh Chân Nguyên không ngừng va chạm vào nhau, chiến đấu rất khốc liệt.

Bủm!!!

Chẳng bao lâu cả hai đã giao chiến hơn trăm chiêu, khi một tiếng sấm chói tai vang lên, hai người mới tách ra rồi lùi về sau.

Lúc này sắc mặt của Cát Vạn Sơn tái nhợt, thở hổn hển, nẵng lượng đã tiêu hao rất nhiều, còn Viên Phong tuy rằng cũng đã tiêu hao khá nhiều năng lượng nhưng vẫn tốt hơn Cát Vạn Sơn.

“Viên Phong, hôm nay ông nhất định phải cứu tên nhóc con này sao?“ Cát Vạn Sôn lạnh lùng hét lên.

“Tôi khá xem trọng vị huynh đệ này, cho nên hôm nay tôi phải bảo vệ cậu ấy!” Viên Phong nhàn nhạt nói.

“Tại sao các ngươi còn đứng đớ? Lẽ nào các người cũng muốn bỏ qua tên nhóc con này? Nếu như bỏ qua thì các người hẳn là biết rõ hậu quả sẽ như thế nào!"

Lúc này, Cát Vạn Sơn nhìn vẽ phía những thủ lĩnh của thế lực chúa tể và thế lực đỉnh cấp rồi hét lên.

Ánh mắt thủ lĩnh của những thế lực này đều lóe lên, tất cả nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm.

“Nếu như không thu phục được chủ nhân của Tử Vi Đế Tỉnh, các người biết hậu quả rồi đó!” Thủ lĩnh của Đan Môn nhàn nhạt nói.

Ánh mắt của các chủ Trích Tinh Các và phó các chủ Lang Gia Các đều lóe lên nhưng cũng không nói gì!


“Tôi sẽ giữ ông ta, còn các người hợp sức lại giết tên nhóc con đói”

Cát Vạn Sơn hét lên với những cường giả khác của Vạn Kiếm Tông rồi lao thẳng về phía Viên Phong.

“Tôi sẽ ngăn họ lại, cậu hãy chạy mau đi!"

Viên Phong hét lớn, thế nhưng Diệp Phàm lại đáp: “Tiền bối, cảm ơn ông, nhưng trong cuộc đời của tôi chưa bao giờ có từ chạy trốn!”

“Muốn tôi chạy trốn sao, bọn chúng vẫn chưa đủ tư cách đâu!"

Diệp Phàm lau máu trên khóe miệng, khinh thường nói.

Mà lời nói này của hắn khiến cho thủ lĩnh của những thế lực có mặt ở đây tỏ ra bất mãn, thầm nghĩ chủ nhân của Tử Vi Đế Tinh quá ngông cuồng rồi. Hắn còn chưa thức tỉnh hoàn toàn mệnh cách Đế Tinh, đã dám kiêu ngạo và không xem ai ra gì!

“Ngông cuồng tự phụ, loại người như cậu không xứng làm chủ nhân của Đế Tinh!"

Thủ lĩnh Đan Môn hét lớn rồi vung tay lên, Chân Nguyên dâng lên ồ ạt, hóa thành một quả cầu lửa sau đó tấn công thắng về phía Diệp Phàm.

Viên Phong đang định ra tay ngăn cản thì Cát Vạn Sơn đã đứng trước mặt ông.

Thủ lĩnh các thế lực đỉnh cấp và toàn bộ cường giả của Vạn Kiếm Tông đều lao thẳng về phía Diệp Phàm.

Lúc này Diệp Phàm phải đối mặt với đòn tấn công của một cường giả Kim Đan Cảnh và rất nhiều cường giả Dung Hợp Cảnh, những đòn tấn công này kết hợp với nhau khiến Diệp Phàm cảm nhận được một lưỡng khí tức chết chóc rồng nặc.

“Công tử!"

Vân Thư và Vân Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt liền thay đổi hét lên, nhưng lại không thể làm gì được


Còn ánh mắt của phó các chủ Lang Gia Các, các chủ Trích Tinh Các và tông chủ Côn Lôn Tông đều lóe lên nhưng không ra tay.

“Muốn tôi chết sao, không dễ dàng như vậy đâu!"

Khi Diệp Phàm đối mặt với công kích của đám người này, hai mắt đỏ ngầu lên rồi điên cuồng hét lớn.

Bùm!!

Lúc này, từ trên người Diệp Phàm truyền đến một tiếng gầm rú, bộc phát ra một lưỡng ánh sáng đỏ như máu

Luồng ánh sáng đẫm máu này cực kỳ chói mắt, khiến mọi người có mặt đều không tự chủ được phải nhắm mắt lại.

Sau đó bọn họ cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc khó tả, khiến cả cơ thể lạnh buốt và da đầu tê dại.

Khi luồng ánh sáng đẫm máu tan biến, tất cả đều kinh hãi nhìn Diệp Phàm.

Trong tay Diệp Phàm thế mà lại xuất hiện một thanh kiếm đỏ như máu, như thể nó đã được ngâm máu trong rất nhiều năm.

Thanh kiếm này tỏa ra tà khí, sát khí và lệ khí nồng nặc, giống như đến từ địa ngục Tu La vậy, khiến người ta không khỏi rùng mình!

Lúc này, tất cả cường giả đều nhìn thanh kiếm này, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi và nguy hiểm mãnh liệt

“Giết!!!"


Bình luận

Truyện đang đọc