Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn chiến sĩ võ trang đây đủ bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng vây kín mấy cây số xung quanh!
Giờ khắc này, bầu không khí tại hiện trường vô cùng áp lực, có cảm giác như mây đen che kín đỉnh đầu!
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, đường Chính Đức và đám người thiếu gia nhà họ Cô Tô nhìn chằm chằm vào đại
quân mấy vạn người, trong mắt lộ rõ vẻ chấn động.
Chẳng lâu sau, đại quân tách ra hai bên trống một lối đi.
Mục Chiến, thống soái mới nhậm chức của chiến khu Tây Bộ, Mục Chiến bước ra, trên người mặc chiến phục, bả vai đính ba ngôi sao, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái vô cùng uy nghiêm!
"Mục tướng quân!"
"Sao ông lại tới đây?"
Thấy Mục Chiến xuất hiện, Đường Chính Đức lên tiếng hỏi.
"Đường môn chủ, thế vì sao ông cũng ở đây?” Mục Chiến liếc Đường Chính Đức.
"Hạ đứa con trai của tôi bị người ta giết chết và hại thành người thực vật, tôi tới để báo thù!"
Đường Chính Đức lạnh lùng quát.
"Ồ, ai to gan thế, dám ra tay tàn nhãn với thiếu gia Đường Môn?"
Mục Chiến kinh ngạc hỏi. "Chính là người này!"
Đường Chính Đức lạnh lùng lia mắt về phía Diệp Phàm, bên trong lập loè sát ý băng lãnh.
"Lại là cậu!" "Nhãi con, tới Thục Châu rồi tùy ý làm bậy nhỉ!" "Có điều ngày lành của cậu đã kết thúc rồi, hôm nay 4_ bổn thống soái sẽ trừ hại vì dân, tử hình tên oắt cả gan làm loạn, phớt lờ luật pháp của Long Quốc ngay tại chỗ!" Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát. "Thống soái? Ông thăng chức rồi?" Diệp Phàm liếc đối phương. "Không sai, hiện tại bản tướng quân đã là thống soái của chiến khu Tây Bộ, thống soái Nguyên Hạo từng cứu cậu lúc trước đã bị bên trên gọi về tiếp nhận điều tra."
"Hôm nay không ai có thể cứu cậu, kể cả Long Hồn!"
Mục Chiến lạnh băng quát.
"Vậy nên ông triệu tập đại quân của chiến khu Tây Bộ tới vây giết tôi?"
"Ông đang lạm dụng quân quyền đấy, có biết hậu quả của hành động này là thế nào không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.
"Hừ, cậu giết thiên kim của Xuyên Vương, bên trên đã ra lệnh phải nghiêm trị hung thủ, hôm nay bổn thống soái điều binh tiến đến là vì đối phó tên hung phạm cực ác là cậu, lạm dụng chức quyền chỗ nào?”
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát.
"GiếtII!"
Ngay sau đó, ông ta ra lệnh cho đại quân.
Trong phút chốc, mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ lập tức giơ cao súng ống trong tay, nhắm thẳng vào Diệp. Phàm chuẩn bị bóp cò!
Đường Chính Đức vội vàng dẫn người Đường Môn tránh sang một bên, đại thiếu gia Cô Tô cũng vội vã chạy theo.
Thấy một màn này, Trần Tiểu Manh và Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời.
Đường Sở Sở khẽ nhíu mày, còn A Cơ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt như cũ.
"Chỉ bằng bọn họ cũng muốn giết tôi?"
Diệp Phàm lạnh lùng quát. Uỳnh!!
Lúc mấy vạn chiến sĩ muốn bóp cò súng, bắn Diệp Phàm thành cái sàng, hắn bất ngờ giậm chân một cái.
Ngay sau đó, một tiếng gầm rú chói tai vang lên.
Mặt đất bùng phát một nguồn sức mạnh khủng bố, lấy Diệp Phàm là trung tâm, lan ra mấy ngàn mét xung quanh với xu thế thổi bay mọi thứ.
Chớp mắt, tất cả những sự vật nằm trong phạm vi đó đều nổ tan tác.
Mấy vạn chiến sĩ kia còn chưa kịp bóp cò súng đã bị nổ bay xa ra ngoài.
Chỉ trong mấy giây, toàn bộ chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ mà Mục Chiến dẫn đến đều bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, rối tinh rối mù!
Ngay cả bản thân Mục Chiến cũng bị nổ bay ra xa, đập mạnh xuống mặt đất hộc máu, nom vô cùng chật vật!
Giây phút đó, thấy một màn này, Đường Chính Đức và các đệ tử Đường Môn đều kinh ngạc đến chết đứng!
Diệp Phàm lạnh nhạt tiến về phía Mục Chiến.
"Cậu... Mục Chiến trợn trừng hai mắt.
Diệp Phàm giãm một chân lên người ông ta, lạnh nhạt hỏi: "Ông muốn chết thế nào?"
"Tôi là thống soái chiến khu Tây Bộ, thiếu tướng ba sao, cậu dám giết tôi?"
Vẻ mặt Mục Chiến đầy khinh thường.
Quân hàm chia từ một đến chín sao, từ một đến ba là thiếu tướng, bốn đến sáu là trung tướng, sáu sao trở lên là đại tướng trấn quốc!
Mục Chiến là thiếu tướng ba sao, lại còn là thống soái một chiến khu, thân phận địa vị này rất có sức ảnh hưởng ở Long Quốc.
Nếu ông ta bị giết, chắc chẳn sẽ tạo thành ảnh hưởng và hậu quả mà cả phủ quận chúa Xuyên Vương không thể gánh vác.
Đến lúc đó, toàn bộ Long Quốc đều rung chuyển, dấy lên mưa gió bão bùng!
Bởi vậy Mục Chiến tin Diệp Phàm không dám giết mình, dù sao thì không một ai có thể thừa nhận hậu quả của việc đó!
Thế nhưng, ông ta đã quá xem nhẹ lá gan của Diệp Phàm!
Đối với Diệp Phàm, trên đời này ngoại trừ cha mẹ, vợ và bảy vị sư phụ ra, không ai là không thể giết!
Thiếu tướng ba sao?
Thống soái chiến khu?
Thì tính sao?
Kẻ nào dám chọc ta, đều giết hết!
Răng rắc!
Diệp Phàm dẫm mạnh chân xuống chặt đứt cần cổ của Mục Chiến, giết chết vị thống soái mới nhậm chức
chưa được bao lâu của chiến khu Tây Bộ!
Sau khi Mục Chiến bị giết, hiện trường yên tĩnh, lặng ngắt như tời!
Mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ ngã sóng soài trên đất, đám người Đường Môn cách đó không xa, kể cả Trần Tiểu Manh lẫn Tôn Tiểu Tiểu đều ngạc nhiên sững người!
Tiếng hít thở mạnh liên tục vang lên, tất cả mọi người đều chết lặng!
Hai tròng mắt của Đường Chính Đức trợn tròn, ông ta nhìn chăm chăm Diệp Phàm, tâm trạng vô cùng chấn động.
Tuy ông ta là môn chủ Đường Môn nhưng cũng
không có lá gan sát hại một vị tướng quân, hơn nữa đối phương còn là thống soái chiến khu quyền cao chức trọng.
Này khác gì nhổ răng trong miệng hổ, tự tìm đường chết chứ!
Dù thực lực của một người có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại cả một quốc gia được!
Huống hồ, với nội tình của Long Quốc, muốn ra tay thì trấn áp cường giả Thiên Cảnh dễ như trở bàn tay!
Nhưng Diệp Phàm lại làm chuyện đó!
Khiến Đường Chính Đức kinh hãi đến mức nói không nên lời!
"Cút"
Sau khi giết chết Mục Chiến, Diệp Phàm lia mắt về phía chiến sĩ chiến khu Tây Bộ, quát lạnh, giọng nói tràn ngập sát ý khủng bố!
Mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ hoảng sợ run rẩy, vội vàng đứng dậy rời đi ngay.
"Mang thi thể ông ta theo!" Diệp Phàm quát hai tên cấp dưới của Mục Chiến.
Trong mắt hai người kia lộ vẻ sợ hãi sâu sắc, cả hai nhanh chóng nhấc thi thể Mục Chiến lên rồi bỏ chạy!