BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Một đoàn tới bên ngoài tiệm trà.

Dẫn đầu là người đàn ông mặc vest, trên mặt mang theo ý cười.

Tất cả những người này đều mặc quần áo của điện Long Vương!

Rõ ràng họ là thành viên của điện!

“Hướng tiên sinh, xin hãy ra tay giúp đỡ nhà họ Hạng!” Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông, vội vàng nói. “Ông cụ Hướng, ông không sao chứ?”

Người đàn ông kia đi tới cạnh Hạng Viễn Sơn, nhìn vết thương, nói với vẻ quan tâm.

“Tôi vẫn chịu được, nhưng hôm nay nhà họ Hạng đã tổn thất nặng nề, mong Hướng tiên sinh nể tình quan hệ giữa nhà họ Hạng và điện Long Vương, giúp nhà họ Hạng giết chết một người!"

Hạng Viễn Sơn nhìn người đàn ông nói.

“Ông là người của điện Long Vương?”

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông.

“Người đứng đầu điện Long Vương ở phân bộ Nam Thiên — Hướng Khôn!”

Nam nhân mặc âu phục nhìn Diệp Phàm kiêu ngạo nói.

“Nếu đã là người của Long Vương Điện, vậy thì giết tên người này cho tôi!”

Diệp Phàm chỉ tay về phía Hạng Viễn Sơn rồi quay sang nói với Hướng Khôn.


Nghe Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt Hướng Khôn tỏ ra vẻ hết sức ngạc nhiên: “Người trẻ tuổi, lá gan cậu cũng không nhỏ, dám ra lệnh cho tôi làm việc!”

Đám người điện Long Vương nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Tôi không ra lệnh được cho ông à?”

Diệp Phàm nói xong, giơ ngón tay đang đeo nhãn Long Vương ra.

Khi Hướng Khôn nhìn thấy nhẫn Long Vương trên ngón tay Diệp Phàm, cơ thể ông ta run rẩy, hai mắt trừng lớn, ngây ngẩn cả người!

“Cậu ".

Lúc này, Hướng Khôn nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.

“Tôi có ra lệnh cho ông được không?”

Diệp Phàm tiếp tục nói.

“Được, ra lệnh được!”

Hướng Khôn vội vàng gật đầu, trên trán ứa cả mồ hôi lạnh.

Mặc dù ông ta không biết Diệp Phàm là ai, nhưng người có thể đeo chiếc nhẫn này chỉ có điện chủ điện Long Vương, thân

phận đương nhiên không cần nói cũng biết!

Hướng Khôn không ngờ, ở nơi này cũng có thể gặp được vị đại lão như vậy!


Ngay lập tức, Hướng Khôn xoay người nhìn Hạng Viễn Sơn, lạnh giọng nói: “Ông cụ Hạng, xin lỗi, ông đắc tội với

người không nên đắc tội, cũng không trách tôi được, giết!”

Hướng Khôn ra lệnh một tiếng, đám người điện Long Vương trực tiếp lao về phía Hạng Viễn Sơn.

“Hướng.."

Hạng Viễn Sơn thấy Hướng Khôn đột nhiên trở mặt, sắc mặt cũng thay đổi, thay vào đó là biểu cảm vô cùng khiếp sợ.

“Ai dám động đến người nhà họ Hạng?”

Ngay lúc này, tiếng quát lớn lạnh như băng vang lên.

Bên ngoài tiệm trà, một đoàn người lại xông vào.

Bọn họ mặc quần áo luyện võ, giương mặt tàn bạo, trên người tản ra hơi thở lạnh nhạt, toàn bộ đều là võ giả Nhân

Cảnh tam trọng trở lên.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, đôi mắt sáng ngời, người này tỏa ra hơi thở vô cùng sắc bén!

Diệp Phàm nhìn về phía đám người. “Hạng Lăng!” Hạng Viễn Sơn gọi người đàn ông mới tới.

Người đàn ông này chính là môn chủ Bá Môn - Hướng Lăng, thuộc nhà họ Hướng cùng với Hướng Viễn Sơn.

“Lão gia yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, tôi cũng muốn xem thử, ai dám động tới nhà họ Hạng!”

Hạng Lăng ngang lược lớn tiếng, đôi mắt dọa người nhìn về phía đám người Hướng Khôn, U Ảnh, Diệp Phàm.

“Ông là ai?”

Hướng Khôn hỏi Hạng Lăng.

“Môn chủ Bá Môn!”

Hạng Lăng lạnh lùng đáp.


Bình luận

Truyện đang đọc