BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Răng rắc!!!

Diệp Phàm đạp gãy một chân Đường Phong.

AI

Đường Phong kêu gào thảm thiết.

“Phong Nhi!!!”

Lúc này, sắc mặt của Đường Chính Nghĩa thay đổi, ông ta hô lên, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Rắc rắc!II

Diệp Phàm lạnh nhạt, không nói nhảm, hắn lại đạp gãy luôn cái chân còn lại của Đường Phong, hơn nữa

còn là đạp gấy nát xương, không thể khôi phục lại.

Giờ phút này, người thừa kế duy nhất đời thứ ba nhà họ Đường đã trở thành một kẻ vô dụng.

Đường Phong đau đến ngất đi. “Phong NhiH!”

“Diệp Phàm, thằng khốn nạn, mày ngon thì nhằm tới †ao đây này!”

Đường Chính Nghĩa nhìn thấy tình cảnh bi thảm của con trai mình, ông ta đau lòng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm với gương mặt dữ tợn, ông ta bò xuống giường, nhưng bởi vì bị gãy một chân nên ngã nhào trên mặt đất.

“Ông dám hại tới vợ tôi, hôm nay tôi sẽ để ông tận mắt nhìn thấy người thân nhất của mình bị người khác thương tổn là cảm giác gì!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Mày...

Đường Chính Nghĩa nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

“Phong Nhi!”

Lúc này, bà cụ Đường được người dìu tới, nhìn thấy Đường Phong đang hôn mê thì hô lên.

Đường Chính Nhân và Đường Sở Sở cũng xuất hiện, trông thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt của hai người cũng thay đổi.


“Là cậu hại Phong Nhi?”

Ánh mắt bà cụ Đường đầy giận dữ nhìn về phía Diệp Phàm.

“tà tôi!”

Diệp Phàm thẳng thắn thừa nhận.

“Người đâu!”

“Bắt lấy cậu ta cho tôi!”

Lúc này, bà cụ Đường tức giận nhìn Diệp Phàm, quát lớn gọi người.

Ngay lập tức, một đám vệ sĩ nhà họ Đường lao tới, định tấn công Diệp Phàm.

“Muốn chết thì cứ việc lên!”

Ánh mắt đầy sát khí của Diệp Phàm quét về phía đám người.

Nhóm vệ sĩ bị vẻ hung ác trên người Diệp Phàm làm cho run rẩy, trong lòng ngập tràn hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.

“Các người...lên cho tôi!”

Bà cụ Đường nổi giận, quát đám vệ sĩ.

Nhưng đám vệ sĩ đã bị vẻ hung ác của Diệp Phàm dọa cho sợ vỡ mật, không ai dám ra tay.

Lúc này, Diệp Phàm đi về phía Đường Chính Nghĩa. “Thằng khốn, mày định làm gì?”

Bà cụ Đường trông thấy Diệp Phàm đi về phía con trai mình liền thay đổi sắc mặt, Với vã kêu lo.

“Tiểu Phàm, không được kích động!”

Đường Chính Nhân kêu lên.

Diệp Phàm không hề dừng bước, hắn đi tới trước mặt Đường Chính Nghĩa, một tay bóp cổ đối phương rồi nhấc lên.

Lúc này, Đường Chính Nghĩa bị bóp cổ, treo lơ lửng giữa không trung, ông ta không ngừng vùng vẫy, mặt cũng đỏ lên, có một loại cảm giác hít thở không thông.

“Khốn kiếp, mày mau dừng tay lại!”

Bà cụ Đường tức giận chỉ tay về phía Diệp Phàm.

“Nếu như ông không phải chú hai của vợ tôi thì tôi đã sớm tiễn ông lên đường rồi!”

“Nhớ kỹ, nếu ông còn dám có ý đồ với vợ tôi, tôi sẽ để ông tận mắt chứng kiến con trai chết trước mặt mình là như thế nào!”

Diệp Phàm siết cổ Đường Chính Nghĩa.

Bịchl!!

Dứt lời, hắn vung tay lên.

Cơ thể Đường Chính Nghĩa trực tiếp đập lên tường rồi rơi xuống, nằm xui lơ trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu, ánh mắt ông ta nhìn chăm chằm Diệp Phàm, không nói lời nào rồi hôn mê bất tỉnh.

“Mày...mày...cái đồ nghiệt súc nhà mày!”

Bà cụ Đường giận dữ chỉ tay vào Diệp Phàm, cả người không ngừng run rẩy.

“Mẹ, mẹ bớt giận!”

Đường Chính Nhân vội vàng đỡ bà cụ Đường.

BốplI!

Bà cụ Đường tát vào mặt Đường Chính Nhân: “Xem người đàn ông tốt mà con gái anh tìm đi, em trai với cháu trai của anh bị nó giết chết rồi!”


“Bà nội, chuyện này không trách anh Tiểu Phàm được, chú hai ba lần bốn lượt muốn giết cháu, lần này còn đặt bom vào xe của cháu và ba cháu, may mà phát hiện kịp thời, nếu không thì cháu với ba đã bị nổ tan xác rồi!"

Đường Sở Sở vội vàng nói.

“Cái gì? Còn có chuyện này? Lão nhị cũng quá độc ác đi!"

“Hai người là anh trai và cháu gái ruột đấy!”

Dương Ngọc Lan đúng lúc xuất hiện, nghe được lời này, bà tức giận nói.

“Cháu đừng có nói bậy, chú hai của cháu sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được? Cháu có chứng cứ gì không?”

Bà cụ Đường trách móc Đường Sở Sở.

“Không cần phải chứng cứ, tôi nói ông ta làm thì chính là ông ta làm!”

“Bà cụ, tốt nhất bà nên quản tốt con trai của bà, nếu ông ta còn dám làm loạn, vậy thì bà cứ chuẩn bị người đầu bạc tiễn người đầu xanh đi!”

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn bà cụ Đường.

Dứt lời, hắn mang Đường Sở Sở rời khỏi đây.

“Mày...”

Bà cụ Đường bị chọc tức tới run cả người.

“MẹP"

Đường Chính Nghĩa lo lắng đỡ bà cụ Đường.

“Đừng có chạm vào tôi!”

“Nếu như Chính Đạo không trở lại quân doanh thì hôm nay tôi nhất định phải để cho Chính Đạo giết chết thằng ranh này. Khinh người khác là quá đáng, đúng là khinh người quá đáng!”

Bà cụ Đường tức giận quát lớn.

Bên ngoài nhà họ Đường, Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở: “Bà xã, em có trách anh ra tay quá độc ác không?”

“Anh Tiểu Phàm, em biết anh vì em nên mới làm như vậy!"

“Muốn trách thì chỉ có thể trách chú hai quá ác, vì cái chức chủ tịch mà ngay cả người thân cũng không bỏ qual”

Đường Sở Sở lạnh nhạt nói.

“Đứng trước lợi ích thì thứ gọi là tình thân chẳng là gì cải”

Diệp Phàm lắc đầu.


“Nhưng lần này bà nội đã hoàn toàn chán ghét chúng ta rồi. Em đoán, bước tiếp theo bà ấy sẽ nghĩ cách lấy lại tập đoàn Đường thị.”

Đường Sở Sở nói.

“Nếu bà ta dám làm như thế, vậy thì anh sẽ cho. người thu mua luôn tập đoàn Đường thị, sau này Đường thị sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa!”

Diệp Phàm lạnh lùng đáp.

“Anh Tiểu Phàm, anh đừng lo, lần này em sẽ không mặc do bà nội sắp xếp đâu.”

“Em đã âm thầm thu mua cổ phần trong tay những cổ đông kia, cộng thêm cổ phần của em và ba, cho dù bà nội muốn ra tay thì cũng đừng mơ đến việc đá em ra khỏi Đường thị!”

Đường Sở Sở mỉm cười nhìn Diệp Phàm. “Giỏi lắm, không hổ là bà xã của anh!”

Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở rồi hôn cô một cái.

Quận Hoài Giang, trong biệt thự tư nhân.

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang ngồi, trong †ay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và u ám.

Cô gái này chính là Liễu Như Thị.

Đột nhiên, một người đàn ông mặc vest bước nhanh tới, đưa một phần tư liệu cho Liễu Như Thị: “Cô chủ, đây là toàn bộ tài liệu liên quan tới Diệp Phàm và tập đoàn Đường thị, hiện tại giá trị thị trường của Đường thị đã tăng vọt nhờ đan Trú Nhan, theo tôi được biết, bọn họ đang xây dựng một nhà máy mới và chuẩn bị mở rộng dây chuyền sản xuất.”

“Hơn nữa, họ còn đang tìm một số nhà cung cấp dược liệu để ký hợp đồng, không biết là dùng với mục đích tăng cường sản xuất đan Trú Nhan hay là cho dự án khác!”

“Đã liên hệ được với người kia chưa?”

Liễu Như Thị lạnh nhạt hỏi.

“Đã liên lạc rồi!”

Người đàn ông mặc vest gật đầu.

“Rất tốt, tiếp theo đây, trò chơi chính thức bắt đầu!”

“Diệp Phàm, nỗi sỉ nhục mà tôi phải chịu đêm hôm đó, tôi sẽ lấy lại từ người phụ nữ của anh gấp mười gấp trăm lần!”

Ánh mắt của Liễu Như Thị âm hiểm như mắt bọ cạp, cô ta nở một nụ cười đầy lẳng lơ.


Bình luận

Truyện đang đọc